Đôi khi con người ta trở nên rất ngớ ngẩn. Là một người trong cuộc, Dương Dương còn có thể nhìn thấy rõ nỗi khổ tâm của Cận Thời Xuyên, vậy mà Từ Lai thì lại vẫn cho rằng Cận Thời Xuyên là một gã bảo thủ, máu lạnh, không để ý đến cảm giác của người khác.
Giờ đây, được một câu của Dương Dương thức tỉnh, Từ Lai bỗng nhiên nhận ra mấy ngày qua mình giận dỗi trẻ con thật vớ vẩn. Chẳng trách Cận Thời Xuyên thỉnh thoảng lại nhìn cô bằng anh mắt như nhìn một con ngốc, không biết chừng anh đã cười nhạo cô cả trăm lần ở trong lòng rồi ấy nhỉ?
Thế nhưng cô bỗng nhếch môi cười, ý tứ sâu xa.
Dương Dương thấy Từ Lai cười dịu dàng động lòng người bèn hỏi: “Cô giáo Từ cười gì thế?”
“Vui cho cậu thôi!” Từ Lai nhìn về phía Dương Dương, “Tôi tin cậu đã trả lời là muốn, phải vậy không?”
“Ừ.” Dương Dương gật đầu. Ban đầu bị điều đến đây, anh ta chẳng tình nguyện chút nào nhưng dần dần anh mới phát hiện thực ra mình cũng rất thích hợp với công việc huấn luyện viên này. Dù không nói ra miệng nhưng trong lòng thì đã dự định sẽ làm một huấn luyện viên tốt của Tiểu Hổ rồi.
“Cố gắng lên, tôi đi đây.” Từ Lai cười chào Dương Dương rồi quay lưng đi.
Dương Dương nhìn theo bóng dáng Từ Lai rồi ngồi xổm xuống, xoa đầu Tiểu Hổ, vui vẻ bảo với nó: “Chúng ta về đi.”
…
Nội dung học lý thuyết đã hoàn thành. Sau khi ăn cơm tối xong, Cận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-nhu-hen/2096177/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.