Màn đêm đen thăm thẳm, hàng ngàn vì sao trên trời cũng không đủ rọi sáng nhưng trong trái tim người con gái giờ phút này thì rực rỡ, lấp lánh sắc màu.
Hóa ra chẳng phải là một tảng đá vừa cứng đầu vừa xấu xa mà là một ngọn cỏ xanh không biết nói năng.
Giang Đường đi theo Từ Lai suốt cả quãng đường. Anh ta phát hiện tối nay nữ thần cười dịu dàng như nước, cực kỳ lộng lẫy.
Thế nên mười mấy chai nước trong tay anh ta nhẹ đến nỗi không giống như nước mà giống những cuộn bông mềm, nhẹ nhàng rơi xuống đáy lòng.
Lúc hai người trở lại sân bóng rổ thì trận đấu đã bắt đầu. Từ Lai và Giang Đường vội vàng ngồi xuống khán đài hỏi chuyện một cậu chàng cũng bắt phải thăm dự bị tên là Vương Tuấn: “Bắt đầu lâu chưa?”
Vương Tuấn trả lời: “Vừa mới bắt đầu được một tẹo, hơn một phút thôi.”
Từ Lai gật đầu, vậy thì tốt, không bị muộn.
Sau đó, ánh mắt cô tập trung vào cái người nổi bật nhất trên sàn đấu. Anh làm một động tác giả để vòng qua Dương Dương, chuyền bóng, Bàng Hâm đón được bóng, xoay người, bật nhảy, bóng vào rổ.
Từ Lai vỗ tay như thể fan cuồng.
Cận Thời Xuyên xoay người rút về phòng thủ. Anh ngước mắt lên đúng lúc trông thấy Từ Lai cười như đứa ngốc, vỗ tay liên hồi. Cận Thời Xuyên cúi đầu lén cười một tiếng rồi tiếp tục trận đấu.
“Đội trưởng Cận lợi hại thật, hoàn toàn không có ai có thể qua được cửa của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-nhu-hen/2096173/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.