Văn Khánh Quốc không biết hai kẻ khách khí với nhau trước mặt mình kỳ thực là có quen biết, thấy Cận Thời Xuyên không tránh né vị nữ chuyên gia này, trái tim thấp thỏm coi như được giải thoát.
Điện thoại đổ chuông. Văn Khánh Quốc ra dấu tay với hai người rồi nghe điện thoại.
Từ Lai mỉm cười cẩn thận quan sát Cận Thời Xuyên, chỉ là, không chịu buông tay.
Ngoài mặt, hai người vẫn hết sức bình thường, có điều hai bàn tay đang bắt tay nhau thì đang âm thầm giằng co.
Ở trước mặt Văn Khánh Quốc, Cận Thời Xuyên không thể tùy tiện quá, vết thương trên tay vẫn chưa lành, động tác không thể làm mạnh quá, bởi thế nên, lòng bàn tay anh bị bàn tay nhỏ bé, mềm mại của cái con bé này cào đến là ngứa ngáy.
Anh lén trừng mắt, nhìn tay rồi lại nhìn Từ Lai, ra hiệu: Buông tay ra.
Từ Lai lắc đầu, ý là: Không buông.
Trong lúc hai người còn bận anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, Văn Khánh Quốc cúp điện thoại, đứng dậy, gọi hai người: “Đi thôi, họp nào.”
Đúng lúc Văn Khánh Quốc ngẩng đầu lên, Từ Lai lập tức thả tay, mỉm cười nhìn đối phương, hết sức tự nhiên.
Cận Thời Xuyên chỉ tức nỗi không thể ném cô ra khỏi văn phòng. Hơn một tuần không gặp, trình độ trêu ghẹo người khác của cô đã tiến hóa rồi.
Trong phòng họp, các đội trưởng ngồi quanh bàn. Văn Khánh Quốc vẫy tay gọi Cận Thời Xuyên và Từ Lai vào chỗ ngồi rồi trình bày kế hoạch huấn luyện đặc biệt lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-nhu-hen/2096161/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.