Quý Y Phàm tùy ý lấy một chiếc áo thể thao từ trên kệ: “Cái này đẹp không?”
Thường Trọng Vĩ nhún vai, không có ý kiến, chỉ chăm chú nhìn đồng hồ trên tường, lại nhắc nhở lần nữa, “Hai giờ tôi phải tới công ty.”
Cô trợn tròn mắt, “Tôi biết! Nếu như anh hợp tác một chút, chúng ta đã sớm mua xong mọi thứ rồi. Cái quần này thế nào?”
“Không tệ.” Anh nhìn cũng không nhìn. “Cô thích là được rồi.”
“Tôi thích là được rồi?! Anh xác định?!”
“Cực kỳ xác định.” Thường Trọng Vĩ không có khái niệm với quần áo thể thao đồ trang sức, quần áo đồng phục của anh đều là đồng phục đặt làm thủ công.
“Vậy thì đi thử mặc một chút đi.” Cô cầm cái quần soóc lắc lắc ở trước mặt của anh, “Size đúng rồi thì mua! Anh mua về tốt nhất nhất định phải mặc.”
Trong giọng nói khiêu khích của Quý Y Phàm rốt cuộc đã khiến anh chú ý, quay người lại, chỉ thấy trong tay cô câu lấy một cái quần soóc màu vàng sáng, anh tức thì kinh ngạc thất thần.
“Còn đứng làm gì? Đi mặc thử đi.”
Anh nhìn cô một lúc không nói nên lời, cuối cùng khó có thể tin nói: “Cô điên rồi!”
“Ai bảo anh đòi nghĩ đến công việc, tôi có cảm giác, cái quần này sẽ làm cho anh trông rất gợi cảm cộng thêm sắc đẹp thay cơm.” Cô cố tình hạ thấp giọng của mình, “Nhanh đi mặc, mặc xong thì đi ra cho tôi xem.”
Anh không thể tin được cúi đầu nhìn cô, cô một chút cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-nhiet-luyen/2159538/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.