“Vậy còn anh?” Cô hỏi ngược lại, “Người đàn ông như anh, sao lại đến xem mắt?”
Thường Trọng Vĩ nhướng mày, dường như hơi bất ngờ với câu hỏi ngược lại của cô. “Thím tôi mong muốn. Hôn nhân không nằm trong kế hoạch của tôi, trên thực tế tôi chỉ có hứng thú với công việc. Công việc rất thú vị,nhưng phụ nữ—— lại không hẳn.”
Nghe được câu trả lời của anh, cô gần như muốn trợn tròn mắt, “Cho nên anh là vì áp lực tình cảm riêng mớiđến.” Cô chống cắm của m
nh, ung dung nhìn anh, “Vậy anh đã từng xem mắt mấy lần?”
“Không đếm được.” Anh nhún vai, chứng tỏ không quá quan tâm.
“Vậy tính ra tôi hơn anh, xem mắt với anh là lần thứ mười của tôi,nhưng tôi biết tôi phải ký thác hy vọng vào lần thứ mười một.”
“Lần thứ mười?!” Anh nghe vậy bật cười, “Tôi thật sự khó có thể tuởng tượng, cô mới mấy tuổi? Cần gì vội vã gả mình đi?”
“Bởi vì tôi muốn một cuộc sống ổn định.” Cô vốn không muốn trả lời câu hỏi của anh, nhưng tự nhiên thốt ra.
Anh nghiền ngẫm lời của cô, “Làm cảnh sát không ổn định sao?”
“Tuy là ổn định. Nhưng không phải là điều tôi mong muốn.”
.” Nghĩ đến cha mẹ quá vất vả mà chết, lòng Quý Y Phàm chìm xuống, hơicụp mi xuống. “Cha mẹ tôi vì cuộc sống mà bôn ba, cuối cùng ngay cả mạng sống cũng không còn.”
“Tôi thật đáng tiếc.” Nghe được cô nói ra chuyện riêng tư của mình với anh, Thường Trọng Vĩ hơi kinh ngạc.
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-nhiet-luyen/2159522/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.