Cô sợ Bạc Lương có chuyện gì giấu cô, không cho cô biết, cô càng sợ Tiểu Sâm đã xảy ra chuyện.
Nhìn món ăn đầy bàn, trơ mắt nhìn thời gian trôi qua từng giây từng phút, cô đang chờ người kia trở về.
Cuối cùng ——
"Boss, trước mắt đã có chút đầu đuôi rồi, chúng tôi đã tra được bây giờ Cố Thanh đang ở Tuyên Thành."
"Được, anh tra nhanh chút, tôi sợ không giấu được bao lâu."
"Vâng."
Nghe thấy cuộc đối thoại ngoài cửa truyền đến, xoạt một cái, Cố Vãn đứng dậy nhìn về phía cửa, đúng như dự đoán, mấy giây sau cửa đã được mở, bóng dáng Bạc Lương xuất hiện trước mặt.
"Anh về rồi à? Ăn cơm đi."
Nhìn thấy khuôn mặt người phụ nữ chờ mong mình trở về, Bạc Lương gần như trở về năm năm trước, Cố Vãn mỗi ngày ở nhà chờ anh về nhà, mỗi đêm sẽ hâm một ly sữa cho anh.
Vươn tay vén tóc rối ra sau tai cô vô cùng thân thiết: "Ừ, em nấu sao?"
Anh nhìn thức ăn trên bàn, mặt tràn đầy mừng rỡ.
Cố Vãn gật đầu, che giấu sự chột dạ trong lòng.
Vội vàng kéo tay anh ngồi xuống bàn, ra sức gắp thức ăn cho anh.
Bạc Lương nhìn hành động kỳ lạ của cô, buồn cười nói: "Rốt cuộc hôm nay em sao vậy?"
Lúc trước Cố Vãn không chủ động như thế này, vẫn luôn kháng cự anh.
"Tôi nghĩ nếu con tôi ở chỗ anh, tôi cũng không cần lo lắng. Anh đã bỏ tiền bao nuôi tôi, vậy tôi cũng nên hoàn thành bổn phận của nhân tình đúng không." Cố Vãn cười đáp.
Nhưng sắc mặt Bạc Lương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-lanh-leo/1499493/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.