"Tôi không chết tử tế được?"
Tiếng chê cười của Cố Vãn vang lên.
"Các người giấu tôi hại mẹ tôi còn giả nhân giả nghĩa đón tôi về nhà họ Cố, chính là vì tài sản trong tay mẹ tôi. Cố Chính Tông, nhiều năm qua có một ngày nào ông từng coi tôi là con gái của ông không? Có một ngày nào ông từng coi người phụ nữ bị ông hại chết là vợ của ông không? Lúc các người tưới xăng lên người bà ấy, thiêu cháy bà ấy, lương tâm của ông có từng đau không? Còn cả Cố Thanh, ngay cả tro cốt của bà ấy cô cũng không buông tha, các người hoàn toàn không phải là người!"
"Cô câm miệng!"
Cố Thanh bị sốc, điên rồ tìm người tắt màn hình lớn.
"Người đâu, tra cho tôi, tôi phải tìm được con đàn bà kia! Tiện nhân, cô đừng trốn! Cô chờ đó cho tôi!"
"Đủ rồi!"
Bạc Lương lạnh mặt, quay đầu nhìn về phía Cố Thanh.
Con ngươi âm hàn, chỉ vào bào thai máu tươi đầm đìa trên màn hình lớn: "Đây là con ai?"
"Em không biết, em không biết. . ."
Cố Thanh lập tức luống cuống, cô ta sợ hãi lắc đầu, lui về sau từng bước một.
Hai tròng mắt Bạc Lương đỏ ngầu.
"Rốt cuộc cô đã làm gì cô ấy? Làm cái gì!"
Thân thể Cố Thanh cứng đờ, mắt thấy cả khuôn mặt Bạc Lương cũng chìm xuống, khí thế ép thấp đến mức làm người ta không thở nổi, từ từ đi đến gần mình, dọa cô ta sợ đến càng không ngừng lui về phía sau.
"Đứa bé kia là của Trình Phi, nó nó nó. . ."
"Cô còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-lanh-leo/1499471/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.