Cố Thanh nói xong, cầm hủ tro cốt lên đi tới bên cạnh cửa sổ, đẩy cửa sổ, mở hủ tro cốt ra, giả bộ hướng xuống.
"Hôm nay gió thật to, cô nói xem đổ một hộp tro cốt lớn như vậy còn tìm được không?"
"Không. . .đừng! Cầu xin cô, đừng! Tôi uống, tôi uống!"
Cố Vãn bị dọa sợ kêu to, tay run run vội vàng uống canh Cố Thanh mang đến, canh đầy dầu mỡ không nhận ra được mùi gì, nhưng lúc này Cố Vãn hoàn toàn không quan tâm, lúc uống sạch một giọt cuối cùng, Cố Thanh cười.
"Cô trả hủ tro cốt lại cho tôi!"
Cố Thanh nhún nhún ném qua cho cô.
Tay Cố Vãn run run mở ra, bên trong rỗng tuếch.
"Cô lừa tôi!"
"Tôi cũng không lừa cô, tôi đã đưa cho cô một nửa tro cốt. Tôi rất hào phóng đúng không. Trong bát thuốc phá thai vừa rồi, một nửa tro cốt mẹ cô được hòa ở bên trong, như thế nào, mùi như thế nào?"
"Cố Thanh!" Trong mắt Cố Vãn hiện đầy tia máu.
Thứ cô mới vừa uống vào chính là tro cốt của mẹ!
"Oẹ —— "
Cố Thanh nhìn cô cười: "Đừng nôn, đó là một nửa tro cốt của mẹ cô, nôn thì sẽ không còn."
"Tôi muốn giết cô, tôi muốn giết cô!"
"Cô giết tôi thì sẽ không lấy được một nửa tro cốt kia. Muốn. Tối mai đừng xuất hiện tại hôn lễ, cút ra khỏi Tuyên Thành cho tôi, cút càng xa càng tốt!"
Cố Thanh âm ngoan nhìn cô.
Cô ta mới vừa đi, Cố Vãn đã ôm hủ tro cốt trống không gào khóc.
"Cố Thanh, tôi muốn giết cô giết cô!"
"Vãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-lanh-leo/1499469/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.