Tp.HCM, 04/07/19
Editor: Xiao He
Thời Cảnh Nham lúc đó không cho người khác chút mặt mũi nào, một chút cũng không lưu tình hỏi:
"Thím tư, mỗi tháng thím chỉ cho Đào Đào sáu trăm tiền sinh hoạt thôi, đúng không?"
Trước kia anh vẫn tôn trọng Tần Minh Nguyệt, hôm nay lại dùng ngữ khí chất vấn đó hỏi bà. Thời Nhất Thịnh đầu óc "ong" lên một tiếng, trong lòng thầm mắng, thằng nhãi ranh này dám bán đứng ông.
Lúc ấy Thời Quang đang ăn túi quả hạch, nghe được lời Thời Cảnh Nham nói, suýt chút nữa thì cắn phải đầu lưỡi.
Tần Minh Nguyệt bị đánh đòn cảnh cáo, sửng sốt, bà cảm nhận được ánh mắt của mọi người trong nhà đang hướng về phía mình. Cố gắng điều chỉnh lại biểu tình trên khuôn mặt:
"Cảnh Nham, con đang dùng thái độ gì nói chuyện với thím đấy? Dù gì thì thím cũng lớn tuổi hơn con."
Bà nhấn mạnh hai từ lớn tuổi.
Thời Cảnh Nham đáp:
"Cô còn nhớ được mình là thím sao, cũng nhớ được mình là mẹ à?"
Môi Tần Minh Nguyệt run rẩy, không nói được lời nào.
Phòng khách không một tiếng động, ngay từ đầu bác cả hoài nghi Thời Cảnh Nham có phải giữa trưa đã uống rượu nhiều hay không, nhưng nhớ lại, buổi trưa Thời Cảnh Nham không uống một giọt, nói chiều nay còn có hẹn.
Tần Minh Nguyệt dùng sức nắm chặt túi xách, Thời Cảnh Nham làm như vậy, không thể nghi ngờ là đang chà đạp thể diện của bà dưới chân mình, thế nhưng bà lại không thể nào phản bác được.
Bà nhìn về phía ông bà Thời, tưởng họ sẽ la rầy Thời Cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-khong-nghe-loi/63127/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.