Tp.HCM, 27/11/19
Editor: Xiao He
Tết Nguyên Tiêu vào đúng thứ hai.
Thời Cảnh Nham ngủ dậy trễ, tối hôm qua anh bị mất ngủ, đến ba giờ sáng mới có thể ngủ được.
Sáng hôm nay anh không kịp ngồi xuống ăn sáng, vội vàng chạy tới công ty.
Buổi sáng Thời Quang tỉnh dậy phát hiện đang ở trong phòng của mình, cô mơ màng một lúc.
Cô nhớ mang máng, hôm qua lúc cô ngủ thiếp đi được một lúc, Thời Cảnh Nham có ôm cô, hóa ra là mang cô về lại phòng của mình.
"Cốc cốc" tiếng gõ cửa vang lên.
Thời Quang hoàn hồn.
"Đào Đào?" Thời Nhất Thịnh gọi cô.
"Ba vào đi." Thời Quang giấu cả người dưới chăn, giả bộ như vừa mới tỉnh ngủ.
Thời Nhất Thịnh, "Không dậy nổi à? Sáng nay ba dẫn con đi chơi."
Thời Quang cười yếu ớt, "Đi đâu chơi vậy ba?"
Thời Nhất Thịnh: "Đi đâu cũng được, đã hơn hai mươi năm rồi ba chưa đi dạo Bắc Kinh." Những lần trước đây đều vội vàng, khó có dịp được ở lại Bắc Kinh cả một ngày.
Ông đưa quần áo ở trên ghế sô pha cạnh chân giường cho Thời Quang, "Đứng lên đi, ba đi hâm đồ ăn sáng cho con."
Thời Nhất Thịnh ra ngoài, Thời Quang duỗi người một cái.
Sau khi thay quần áo ra mới phát hiện những dấu hôn xanh xanh tím tím trên người mình, đều là những dấu vết hôm qua Thời Cảnh Nham lưu lại.
Từng hình ảnh tối hôm qua như hiện hữu lại trước mặt cô.
Cô nhanh chóng thu hồi suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-khong-nghe-loi/2078297/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.