Tp.HCM, 14/09/19
Editor: Xiao He
Hôm nay tuyết rơi đầy trời, rơi cả ngày rồi nhưng vẫn chưa dừng, chưa đến 5 giờ chiều trời đã chập tối.
Buổi chiều Úy Minh Hải ngủ đến ba tiếng, đã mười năm rồi đây là giấc ngủ yên ổn nhất của ông.
Lần đầu tiên không hề mơ thấy ác mông.
Thời Quang ngủ không được, liền nằm trên ghế sô pha nghỉ ngơi một lát.
Úy Minh Hải đi lấy chìa khóa xe, ông muốn lái xe đi qua nhà mẹ mình.
Thời Quang biết nhà bà ở phía đối diện tiểu khi, đi bộ vài bước là tới rồi, sao phải lái xe?
"Mình đi bộ qua là được rồi ba."
Úy Minh Hải "Không được, bên ngoài tuyết nhiều lắm, sẽ lạnh."
Thời Quang "Tuyết cũng sẽ ngừng nhanh thôi, con không ngại." từ lạnh còn chưa kịp nói xong, đã bị Úy Minh Hải ngắt câu, "Vậy cũng không được."
Khoảng thời gian di chuyển quá ngắn, Thời Quang cảm giác như vừa mới ngồi trên xe đã phải xuống xe liền.
Nhà của bà nội ở lầu một, từ xa đã nhìn thấy thỉnh thoảng có người ra vào.
Mọi người trong nhà đều đã tới gần hết, ngoại trừ mấy người đang ở nước ngoài không thể trở về.
Trong nhóm chat cũng vô cùng náo nhiệt, đều hỏi sao giờ Úy Minh Hải vẫn chưa tới.
Sau khi Úy Minh Hải dừng xe liền nhắn: Tới rồi.
Ông nghiêng mặt hỏi ý kiến Thời Quang "Ba thêm con vào nhóm chat gia đình nhé."
Thời Quang theo bản năng liền cự tuyệt "Không cần đâu ạ."
Nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-khong-nghe-loi/2078256/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.