Tp. HCM, 09/09/19 
Editor: Xiao He 
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, bay lả tả, múa lượn đầy trời. 
Đèn đường chiếu xuống, từng bóng cây trong hoa viên cũng thể hiện rõ ràng, trên ghế xích đu, bao trùm một tầng sương mù. 
Giờ phút này, cả không gian và thời gian đều chìm vào im lặng. 
Thời Cảnh Nham bị Mẫn Lộ kéo vào trong xe, cô vừa rồi nhỏ giọng nói với Thời Cảnh Nham: "Cậu còn sáng hơn cả bóng đèn, chướng mắt, cậu không thấy Úy Minh Hải không muốn gặp cậu sao?" 
Kính chắn gió trước mặt phủ đầy tuyết trắng, tầm mắt dần trở nên mơ hồ, Thời Cảnh Nham không thấy rõ nét mặt hai người ở trước mặt, anh nói Mẫn Lộ "Mở cần gạt nước đi." 
Mẫn Lộ không nhúc nhích, xuất thần nhìn về phía trước. 
Thời Cảnh Nham nhìn cô một lúc lâu cũng không thấy cô có phản ứng, anh đành nghiêng người qua, mở điện, khởi động cần gạt nước. 
Mẫn Lộ bị dọa nhảy dựng, nghiêng người nhìn anh một cái, không nhiều lời. 
Thời Cảnh Nham không hề chớp mắt nhìn hai người đang đứng ngoài xe, ngón tay không hề có tiết tấu gõ vào kính chắn gió trước mặt. 
Úy Minh Hải ôm Đào Đào vào trong lòng, giống như nhặt được bảo vật. 
Mười phút trôi qua, vẫn chưa có dấu hiệu buông ra. 
Thời Cảnh Nham nói Mẫn Lộ: "Nói bọn họ nhanh lên, Đào Đào ở bên ngoài lâu sẽ cảm lạnh." 
Mẫn Lộ: "Thời Cảnh Nham, tớ nói cậu nghe, cậu đừng làm tụt mood." 
Cô dựa lưng vào ghế ngồi, nâng cằm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-khong-nghe-loi/2078252/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.