Tp. HCM, 22/08/19
Editor: Xiao He
Úy Minh Hải đưa khăn giấy cho Thời Quang, ông hiểu cảm xúc của Thời Quang, được cha mẹ chăm sóc từ nhỏ, khó tránh khỏi cảm giác ủy khuất khi suy sụp nhất. Những lúc như vậy, tự nhiên sẽ tự mình cảm thấy khổ sở.
Ông suy nghĩ, ở một thế giới khác, con gái ông có chịu ủy khuất không? Nếu như vậy thì phải làm sao bây giờ? Cũng sẽ không tìm thấy ông.
Vừa rồi Thời Quang cũng không chảy nước mắt, tự kiềm nén lại, tuy nhiên vẫn nhận lấy khăn giấy của Úy Minh Hải, "Cảm ơn chú.
Úy Minh Hải cố gắng để cô quên đi đau buồn, nói lên suy nghĩ của mình "Chú cũng không biết cha mình trông như thế nào, khi chú hai tuổi ông ấy đã qua đời rồi, nhà của chú ở nông thôn, lúc ấy rất nghèo, một tấm ảnh cũng không có."
Thời Quang không biết làm sao để an ủi Úy Minh Hải, kỳ thật cô cũng không thể an ủi, bởi vì cô so với ông còn thảm hải hơn, cô không biết cha mẹ mình là ai, ngày ra đời là ngày mấy. Sinh nhật cô chính là ngày cô được bà Đào nhặt được.
Úy Minh Hải lần đầu tiên nói chuyện nhà mình trước mặt một người xa lạ, "Anh chị em trong nhà có tám người, đều là một mình mẹ tự tay nuôi lớn."
Thời Quang nhớ tới dáng hình của bà lão, là một người phụ nữ hiền lành mang đầy vẻ sương gió trải đời.
Tới tiệm nướng BBQ rồi, lúc này không phải giờ cao điểm nên không đông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-khong-nghe-loi/2078248/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.