Suốt cả buổi chiều, anh chàng họ Thang sau khi ngheđiện thoại, mở máy tính ra gõ bàn phím lạch cạch, chỉ nói với cô một câu: “Côcứ tự nhiên nhé!”, rồi sau đó không chú ý đến cô nữa. Ở nhà người khác, mà lạilà lần đầu tiên đến, chẳng quen chẳng biết gì, sao mà chơi cho nổi, đã thế lạicòn tự mình chơi với mình!
Tiểu Viên cảm thấy rất ngột ngạt nhưng không dám rakhỏi phòng, chẳng biết viện trưởng đại nhân đã về chưa, lại sợ gặp phải ông cụ,ông cụ sẽ hỏi cô cảm giác sau khi gặp mặt ra làm sao? Không có Thang Hi Hàn đicùng, cô thực sự không dám ra ngoài đi dạo. Đi hết một vòng quanh căn phòng củaanh, chẳng tìm được thứ gì có thể chơi được, chỉ tìm thấy một cái một tủ cơ mantoàn những sách, không phải sách bằng tiếng Anh thì cũng là sách chuyên ngành tinhọc, chẳng có cuốn nào làm Tiểu Viên thấy hứng thú. Lúc cảm thấy vô vị cực độ,điện thoại của mẹ Tiểu Viên gọi đến, mở đầu bằng một tràng mắng nhiếc làm chocô tối tăm mặt mày: “Chu Tiểu Viên, cái con bé vô tâm vô tính này, mấy tuầnkhông về nhà rồi hả? Cho dù nhà có chuyển xa hơn đi nữa thì cô cũng không thểcoi đó như là một chuyến du xuân sao? Mua một ít đồ ăn vặt, vừa đi vừa ăn,chẳng phải chưa đến hai tiếng là đã về đến nhà rồi sao? Tôi nói cho cô biết,tuần trước nữa tôi làm món gà hầm, tuần trước thì làm món thịt quay đấy nhé…”
“Mẹ, sao mẹ không nói tuần này mẹ làm món gì luôn đi.”Tiểu Viên uể oải ngắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-hoa-no/102533/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.