“Thời gian trôi nhanh như chớp, một thứ sáu mới lại đến rồi, chúc mọi người buổi tối an lành, tôi là Thời Cảnh, chào mừng mọi người đến nghe đài [Tôi Muốn Nói Người Hay]…”
“Thất Thất ơi, sao cậu lại lấy tên Thời Cảnh thế?”
“Vì có một câu thơ — Thời Cảnh rồi sẽ phai tàn theo thời gian.”
“Bác sĩ phụ trách chính cho cô nhỏ tên gì?”
“Mộ Cảnh Thời.”
“Chúc mọi người buổi tối tốt lành, tôi là Thời Cảnh…”
“Mộ Cảnh Thời.”
“…Tôi là Thời Cảnh…”
“Mộ Cảnh Thời.”
…
Câu tự giới thiệu của cô vào mỗi kỳ phát thanh và lời Tiêu Khải Triết nói cứ thay nhau quanh quẩn bên tai Diệp Nam Sơ, vang đến mức khiến tai anh đau buốt.
“Thời Cảnh…Mộ Cảnh Thời…” Anh cúi đầu, tự nhủ thầm sau đó cười khổ, “Hóa ra là thế…”
“Em có đi khám mỗi năm không?”
“Có.” Cô gật đầu.
Mộ Cảnh Thời viết vài ba dòng thông tin cơ bản của cô lên sổ khám rồi buông bút máy, đứng dậy bước đến trước mặt cô, Trì Thư Ý chỉ biết anh đi đến, sau đó nghe thấy tiếng anh ấn gì đó, đến giây tiếp theo thì cảm nhận được tay anh chạm lên đôi mắt mình.
Chạm một cách cẩn trọng và dịu dàng.
Cô đã run lên trong thoáng chốc, hàng mi dài không nhịn được chớp chớp, khẽ khàng cọ vào đầu ngón tay Mộ Cảnh Thời, cảm giác ngưa ngứa râm ran dường như chạm đến tận tim anh, con tim cứ như bị móng vuốt của một mèo mềm mại cào lên vậy.
Ngón tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-hieu-long-toi/2442355/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.