Hai vợ chồng Diệp Văn Ung không thể đến sân bay tiễn Diệp Nam Sơ vào giữa trưa hôm sau vì bận việc.
Diệp Bắc Bắc cứ bĩu môi ôm rịt anh mình chẳng chịu buông, Diệp Nam Sơ chỉ đành bất lực vỗ về lưng cô nàng rồi ghẹo: “Được rồi, em mà còn không buông tay nữa thì vị đứng sau em sẽ dùng ánh mắt giết anh chết tươi luôn.”
“Anh ấy dám!” Diệp Bắc Bắc đanh đá ngước lên cao giọng nói.
Trịnh Mân Vũ đứng sau Diệp Bắc Bắc “…Oan quá! Chuyện tày đình cỡ đó sao em dám làm đây, anh cả đừng tùy tiện đoán ý em vậy chứ? Ánh mắt chân thành thiết tha của em rõ ràng là đang không nỡ chia tay anh cả mà.”
“Tự dưng em ngửi thấy mùi mập mờ đâu đây.” Diệp Bắc Bắc buông Diệp Nam Sơ ra rồi huých nhẹ anh, đáp: “Anh mau đi đi, còn anh yêu tinh nhỏ đằng sau cứ để em thu phục.”
Trì Thư Ý vẫn luôn điềm đạm cười, nghe ba người họ lời qua tiếng lại, mãi đến khi Diệp Nam Sơ và Trịnh Mân Vũ siết tay rồi ôm riết vai nhau thay cho lời chia tay thì anh mới đến từ biệt cô.
Trịnh Mân Vũ tinh ý, thấy thế bèn kéo Diệp Bắc Bắc ra chỗ khác, chừa không gian cho hai người họ.
Trì Thư Ý đưa đồ mình chuẩn bị cho anh: “Tối hôm qua em nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn lôi Bắc Bắc soạn mấy thứ này đưa anh, bên trong có thuốc dự phòng, nếu qua ấy có cảm vặt hay sốt gì đó thì anh nhớ uống thuốc đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-hieu-long-toi/2442349/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.