Trì Thư Ý và Dương Vân San ở phòng để đàn, cô đồng ý với Dương Vân San rằng sẽ chơi đàn một lúc cho cô ấy nghe, vừa đứng dậy định đi thì Dương Vân San đã tinh ý đưa tay đỡ cô.
Cô hơi giật mình, cười nhạt, “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Dương Vân San cười hiền, đỡ cô đến chỗ sô pha rồi cùng ngồi xuống.
“Hai người ở bên nhau lâu lắm rồi nhỉ?”
“Hả?” Trì Thư Ý lắc đầu, cười cười: “Không lâu đâu, hai tháng trước mới gặp lại nhau thôi.”
Trì Thư Ý nghiêng đầu, cuối cùng vẫn không kiềm lòng được hỏi: “Chuyện anh Cảnh Thời truyền máu…Cô Dương có biết không?”
Dương Vân San do dự một lát rồi ấp úng: “Tôi…Cũng không rõ lắm.”
“Cô Dương,” Trì Thư Ý bắt lấy tay cô, hơi nhíu mi khẩn khoản nói: “Tôi biết cô rõ chuyện này, nói tôi nghe với được không?”
Dương Vân San cầm tay cô, nói: “Kêu em Vân San là được,” Sau đó vươn tay vén lại tóc mình, thở dài một lát rồi mới cất lời: “Lúc đó em cũng không có mặt, sau này Mộ Cảnh Vân có nói lại em nghe, ông Mộ trở bệnh phải vào viện phẫu thuật, cũng vì mất quá nhiều máu nên mới cần truyền thêm, trừ cô em ra thì chỉ có anh Cảnh Thời có nhóm máu phù hợp, vả lại sức khỏe cô vốn không được tốt nên hôm ấy anh Cảnh Thời mới phải truyền máu cho ông phẫu thuật.”
“Sao người nhà bệnh mà anh lại bắt chuyến bay về sớm thế…” Trì Thư Ý lẩm bẩm.
Dương Vân San không dám nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-hieu-long-toi/2442318/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.