Cô líu ríu lâu thật lâu, kể từ lúc chập tối đến tận khi màn đêm buông xuống, trong lúc ấy Mộ Cảnh Thời còn muốn rót nước cho cô giải khát, nhưng cô không chịu buông anh ra, hai người cứ thế nằm trên giường tiếp tục nói chuyện.
“Có phải lúc trước anh Cảnh Thời đã từng nói nếu em muốn biết chuyện gì thì anh sẽ không giấu giếm gì hết đúng không?” Cô hơi ngước mặt lên hỏi.
“Ừ.”
“Em muốn biết toàn bộ chuyện về anh, hết thảy, từ khi anh còn bé đến lúc anh trưởng thành.”
Chuyện của anh…
Dường như từ khi anh bắt đầu có ý thức thì ông nội và cha mẹ đều chỉ quan tâm đến chuyện trên công ty, chuyện khác còn không bận tâm đến nữa kia, nói gì đến việc ở cạnh chăm lo cho anh.
Trong nhà có thuê bảo mẫu chăm sóc nhưng anh đều từ chối hết, còn tên nhóc Cảnh Vân kia thì lại đến là hưởng thụ sự săn sóc vì nghĩa vụ của bảo mẫu.
Từ khi còn bé đến khi trưởng thành, anh luôn bị sắp xếp chuyện học hành, học trường nào, học thêm lớp nào sau khi tan trường, sáng cuối tuần phải học cái gì, chiều về phải học thêm gì, Hầu như ngày nào cũng thế, ngoài việc ăn uống và ngủ, việc còn lại là học tập, rèn luyện.
Song kể cả khi ăn cơm khi đi ngủ, vẫn chỉ có mình anh và Cảnh Vân, rõ ràng gia đình có đến năm người nhưng anh cứ cảm thấy, trong căn biệt thự rộng lớn bạt ngàn ấy, trong cái gia đình danh giá ấy, ngoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-hieu-long-toi/2442300/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.