Mộ Cảnh Thời và Trì Thư Ý xuống máy bay vào tám giờ tối hơn.
Mộ Cảnh Vân với Dương Vân San đã đứng chờ họ ở lối ra trong sân bay.
“Chị dâu nhỏ,” Mộ Cảnh Vân cười cười gọi Trì Thư Ý, “Để em kéo vali cho chị nhé.”
Nói thế xong cũng không đợi Trì Thư Ý trả lời mà trở tay “giật” vali luôn.
Trì Thư Ý đỏ mặt cười đáp, “Cảm ơn.”
Dương Vân San kéo tay Trì Thư Ý, mỉm cười tươi tắn: “Thất Thất, chào mừng trở về nhà.”
Trì Thư Ý thoáng giật mình, đưa tay đẩy gọng kính kính râm xuống nhưng chỉ cười không nói gì.
Sau khi bốn người lên xe, Mộ Cảnh Vân ngồi ghế lái bèn khởi động xe rồi chạy về nhà.
Mộ Cảnh Thời ngồi ghế sau tay trong tay với Trì Thư Ý, cô thì nhìn cảnh đêm xứ lạ qua ô cửa kính xe, trông chẳng khác gì cuộc sống về đêm trong nước cả, thậm chí còn có phần vồn vã hơn cả.
Từng tòa cao ốc ngất ngưởng nhấp nhá đèn neon vừa rực rỡ vừa lộng lẫy với đủ loại màu hiện lên ngoài ô cửa kính, trên đường thì vẫn đông đúc người qua kẻ lại, đủ màu da của đủ dạng người hòa lẫn vào đám đông, thật không uống cho tên gọi “Kinh đô ánh sáng” của Paris.
“Mệt à?” Anh kề sát tai cô hỏi.
Trì Thư Ý quay đầu, nhoẻn miệng cười với anh rồi lắc đầu, “Không mệt.”
Cánh tay anh choàng ra sau cổ cô rồi “đáp” lên bên vai cô, để cô tựa vào lòng mình, Trì Thư Ý cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-hieu-long-toi/2442273/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.