Editor: Minh
Từ khi Cảnh Hằng còn bé, cậu đã là một bé trai xinh đẹp người gặp người thích hoa gặp hoa nở xe gặp xe chở, xinh đẹp hơn cả búp bê Barbie. Cho dù những người xung quanh gặp cậu đều khen cậu xinh đẹp: “Cậu bé thật đáng yêu, con xinh đẹp hơn cả những bé gái.” Nhưng trong lòng cậu vẫn đinh ninh rằng, cậu là một bé trai thật sự; cậu là bé trai chân chính nhất trong các cậu bé...
Chỉ có điều, cậu thích màu hồng.
Nhưng thích màu hồng là sai sao?
Không sai!
Vì sao đàn ông chân chính lại không thể thích màu hồng.
Cậu là một người đàn ông chân chính, cậu thích màu hồng…
Cậu chỉ thích mặc quần áo màu hồng trung tính khi mỗi lần đến nhà trẻ, mẹ Cảnh muốn mặc quần áo màu xanh lam cho cậu rất nhiều lần, nhưng cậu đều vừa khóc vừa gào, sống chết không chịu mặc.
Cuối cùng, mẹ Cảnh thỏa hiệp, cậu thích mặc màu gì thì mặc, chỉ cần lớn lên không ẻo lả là tốt rồi.
Ở nhà trẻ, Cảnh Hằng lúc nào cũng chỉ có một mình, cậu không muốn chơi trò chơi với bọn con gái, trong mắt cậu các trò chơi của bé gái đều không phải chuyện quan trọng, cậu cũng không muốn chơi cùng các bạn trai, suốt ngày lăn lộn trong cát bùn thật bẩn thỉu.
Rồi ngày nào đó, có một gia đình chuyển đến tiểu khu.
Tiểu khu có nhiều người qua lại như vậy, làm sao cậu biết có một gia đình mới tới được!
Ngày nào đó, cậu cùng vài đứa con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-hen-ho-mot-tuan/3062939/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.