Editor: Minh
Buổi sáng thử bảy, không cần phải đi học.
Chung Nhất Minh thức dậy từ rất sớm, thậm chí còn tỉnh dậy sớm hơn trước kia. Trời còn chưa sáng, anh đã không còn buồn ngủ, ở trong bóng đêm đen kịt sờ lấy điện thoại di động ở bên gối, nhìn thời gian một chút, 4:50 rạng sáng.
Hôm qua anh và Diệp Mỹ Linh ngủ trưa cùng một chỗ, từ một giờ trưa đến chạng vạng tối, sáu giờ mới đi ra ngoài ăn cơm tối, rồi ai về nhà nấy.
Anh cầm điện thoại di động dùng tay lướt lên lướt xuống không ngừng, trong điện thoại di động có trò chơi, nhưng mà anh đã chơi chán rồi, không muốn chơi nữa.
Cái này... Thời gian từ rạn sáng đến hừng đông, phải làm gì cho qua đây?
Anh nhấn mở Wechat, gửi một biểu tượng hoa hồng cho Diệp Mỹ Linh.
Không phải anh muốn tìm cô để nói chuyện phiếm, dù sao bây giờ là rạng sáng, thời gian này, bạn gái của anh vẫn còn đang ngủ.
Chỉ đơn giản là anh nhớ cô.
"Làm sao vậy?" Diệp Mỹ Linh trả lời.
"Không ngủ à?" Anh rất kinh ngạc, cô thế nhưng lại không ngủ.
"Dậy rồi, ban ngày ngủ quá nhiều."
"Anh cũng thế."
"Mình muốn nghe giọng nói của cậu, có thể phát giọng nói sao?"
"Muốn trò chuyện cái gì?" Chung Nhất Minh phát giọng nói sang.
"Cái gì cũng được!" Diệp Mỹ Linh phát giọng nói tới.
"Có thể hát một bài cho mình nghe được không?" Diệp Mỹ Linh hỏi.
"Yêu giống một trận gió, thổi xong nó sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-hen-ho-mot-tuan/3062931/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.