Buổi trưa mấy ngày sau, Lục Tác Viễn nằm ở trên ghế sa lon trong phòng khách nhà mình, chuyển kênh truyền hình, cuối cùng rốt cuộc lại trở lại tin tức CCTV.
Lúc Lục Lập Chấn ra cửa thoáng nghiêng đầu nhìn con gái đang vùi trên sa lon một chút, nghĩ thầm, kỳ lạ, con bé này lại có hứng thú với xu thế kinh tế quốc tế.
Sau bữa cơm chiều, Lục Tác Viễn và ông cụ Lục chơi cờ vây ở phòng khách như thường lệ. Hai bên đang đến thời khắc chém giết mấu chốt, Lục Tác Viễn thấy mẹ Tô Niệm từ trên cầu thang đi xuống, tay cầm quân trắng giơ lên cao chợt bất động.
"Ừ. . . Được. . ." Cho đến khi bóng dáng Tô Niệm biến mất ở phòng bếp, cô ngẩng đầu nhìn ông nội, làm động tác chọc cười rồi nhếch miệng cười rồi mới nhanh chóng đặt quân trắng xuống.
"Ha ha, nghĩ tới nghĩ lui, xuống chỗ xấu nhất." Lục Tác Viễn cúi đầu nhìn, chậc, hơi mất hồn chút, vậy mà đã làm sai rồi.
"CCTV có một tiết mục nghệ thuật mới muốn ghi hình, mời mẹ con đi làm cố vấn." Ông cụ Lục không khách khí chút nào mà ăn sạch một đống lớn quân trắng của cô, nhìn ra tò mò của cô, chậm rãi giải thích cho cô.
"Tiết mục về nghệ thuật gốm sứ sao ạ?" Tô Niệm là thầy dạy nghệ thuật gốm sứ, dĩ nhiên Lục Tác Viễn cho rằng như vậy.
"Không phải, nghe nói là tiết mục mới về giám định và thưởng thức nghệ thuật, có thư pháp có hội họa, còn có thêu thùa gì đó, bao hàm rất rộng. Mẹ con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-dep-nhat-deu-cho-em/66939/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.