Rời khỏi sân khấu, điều đầu tiên Lục Tác Viễn nghĩ tới là đi xem điện thoại di động.
Quả nhiên, cô không nghĩ sai. Anh đã gửi tin nhắn cho cô, hơn nữa còn gửi tới hai tin.
-- Cố lên.
-- Vũ đạo rất đẹp, bông hoa sen thủy mặc đó cũng rất đẹp, tuyệt lắm.
Từ ngữ linh hoạt không quá cảm xúc, thậm chí cô có thể tượng tượng ra vẻ mặt thản nhiên trầm tĩnh của anh lúc gửi tin nhắn. Một người như anh khi thoải mái sẽ có thể cười lớn, hoặc khi tức giận sẽ biểu hiện ra ngoài sao?
Cầm chiếc điện thoại gắng nhìn xuống sân, cô không khỏi tự hỏi mình như vậy.
Phía dưới theo thường lệ lại tối sầm, một chút ánh sáng trên sân khấu khiến cô chỉ có thể nhìn thấy mặt của những vị lãnh đạo ngồi mấy hàng đầu. Chương Lễ đi tới từ phía sau, vỗ vai cô, kêu cô vào thay quần áo.
Từ phòng thay đồ đi ra, cô thừa dịp họ không chú ý, thì nhắn tin lại cho anh: anh đến rồi, vậy anh đang ngồi ở đâu thế?
Họ trở về chỗ ngồi cũ phải nhờ vào ánh sáng trên sân khấu mới nhìn rõ đường.
"Tiết mục của chúng ta không phải là cuối cùng rồi sao, sao vẫn còn âm nhạc nhỉ?" Khi xuống bậc thang, Khương Phương Phương tò mò hỏi.
Dư Mân mỉm cười: "Hiếm khi có được cơ hội này, cậu nghĩ trường mình sẽ không nhân tiện giới thiệu thêm à?"
"Sao lời này nghe khó hiểu thế?"Khương Phương Phương tỏ vẻ nghe không hiểu.
Dư Mân không giải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-dep-nhat-deu-cho-em/2167816/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.