Lúc vận động làm nóng người, Lục Tác Viễn nhớ tới lời của Âu Dương nói liền không nhịn được hỏi về chuyện “hợp tác hoàng kim”.
“Hàng năm, đài sẽ tổ chức đấu cầu lông, lúc mọi người rảnh rỗi đều đến tham gia, tôi và Thư Phàm hợp tác mấy lần, quả thật đều đoạt giải nhất, nhưng mà nói không có đối thủ thì chắc chắn là Âu Dương nói quá.” Thu hai chân đứng thẳng về, hai tay Trình Mặc nắm lại nói: “Đến đây, chúng ta hoạt động các khớp xương mắt cá chân.”
Truyền thuyết “hợp tác hoàng kim” tràn đầy màu sắc vào miệng anh lại có tình tiết như vậy sao? Lục Tác Viễn “ờ” một tiếng, cảm thấy anh miêu tả quá đơn giản.
“MC Trình làm chuyện gì cũng nghiêm túc như vậy sao?” Cổ tay, mắt cá chân đều đã khởi động, cô thuận tiện mở miệng.
Quá khứ của anh, cô muốn biết rõ.
“Hả?” Trình Mặc không hiểu ý của cô.
“Tôi cảm thấy, làm như anh có cảm giác giống như quay lại lớp học thể dục hồi tiểu học.” Cô thu hồi tâm tư của mình, bĩu môi nói.
“Trước lúc chơi cầu nên vận động dãn các khớp xương, một chút nữa xác suất bị thương nhỏ hơn rất nhiều. Thật vui vì em đi theo tôi ra ngoài chơi cầu, cuối cùng tôi không thể làm cho chân em bị thương đi về?” Trình Mặc nhìn cô: “Tôi tuyệt đối có trách nhiệm hơn thầy giáo dạy thể dục của em đúng không?”
“Sợ là thầy thể dục cũng không tận tâm với chúng ta như MC Trình nhỉ?” Âu Dương không biết chui ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-dep-nhat-deu-cho-em/2167792/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.