Đến khi nhân viên phục vụ gọi cô, Lục Tác Viễn mới nhớ vừa rồi cô quên không nói với anh chuyện có điện thoại. Gọi vài cuộc điện thoại quốc tế, cũng không chừng là có chuyện gấp.
Lúc cô được dẫn đến nhà hàng, ba người bọn họ cũng đã đến. Quả nhiên Giang Tử Tề lại tràn đầy nhiệt huyết, mặc áo T-shirt đỏ thẫm, hai chân bắt chéo, vừa hát ngâm nga vừa xem thực đơn; còn hai người kia thì trầm lặng hơn nhiều, Viên Phương mặc một áo thể thao không cổ màu xám nhạt, rất có phong cách doanh nhân, mà Trình Mặc lại là áo trắng thoải mái, giống như người rảnh rỗi lười biếng đang đi nghỉ, nhưng có chút đẹp mắt khó nói thành lời.
Đẩy cửa bước vào, đúng lúc bọn họ đang thảo luận “Morgan”. Mặc dù không nghe toàn bộ, nhưng cô nghĩ bọn không phải đang nói đến Morgan Stanley (1) thì là JPMorgan Chase (2) . Bất kể là cái nào, cô cũng đều không hiểu, cho nên không xen vào.
Đến bên cạnh Trình Mặc, cô đưa di động cho anh, ý bảo có cuộc gọi nhỡ.
“Gọi đến lúc nào?” Trình Mặc nhìn dãy số, không có biểu hiện gì.
“Lúc anh đang bơi thì gọi đến, em có nhận, nhưng đối phương không nói chuyện, gọi lại xem có phải có việc gấp hay không.” Nghĩ một chút, cô không nhịn được mỉm cười, kề sát vào anh nói nhỏ, “Phát hiện ra anh mặc màu trắng thật sự rất đẹp mắt.”
“Vậy sau này anh nên mặc nhiều một chút sao?” Trình Mặc cọ vào đỉnh đầu cô, vẻ mặt vui vẻ.
“Anh không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-dep-nhat-deu-cho-em/2167759/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.