Phòng khách im ắng lạ thường, Thư Hạ dán tai lên cửa cả nửa ngày trời vẫn không nghe được cái gì, có chút nóng nảy “Có phải đánh nhau rồi không?”
“Đánh gì mà đánh, nhất định là hòa hợp rồi.”
Thư Hạ sờ mũi “Chú Tiếu thật là giỏi, cứ như thế mà comeout, Lạc Thụy nhất định là cảm động muốn chết.”
Thích Phỉ Nhiên kéo cậu ngồi xuống cạnh mình “Anh cũng làm được.”
Thư Hạ nhanh chóng lắc đầu “Đừng, em sợ.”
Biết cậu nói sợ là có ý gì, đến về nhà ăn cơm còn không dám cơ mà. Thích Phỉ Nhiên hiểu trong lòng Thư Hạ nghĩ gì, lại không biết làm sao để thuyết phục cậu, vừa lơ đãng Thư Hạ đã nhanh chóng giật cửa chạy ra ngoài.
Lạc Thụy và Tiêu Dĩ Quyết đang nhỏ giọng nói gì đó, hai mắt Lạc Thụy vừa sưng vừa đỏ, nhìn qua biết ngay là khóc, thấy Thư Hạ đi ra cũng không cảm thấy mất mặt, hỏi cậu “Nhà cậu có hòm thuốc không? Tôi sát trùng cho chú Tiếu một chút.”
“Có, nhưng tôi không biết để đâu.”
Thích Phỉ Nhiên đi đến “Để tôi lấy cho.”
Thư Hạ ngồi xuống cạnh hai người, không xa cũng không gần, ở một cự ly không khiến người lúng túng, bĩu môi “Trên mặt bị thương thoa chút thuốc là khỏi, tim bị thương thì sao đây.”
Lạc Thụy biết Thư Hạ như vậy là muốn bênh mình, cười cười “Thì tự lành chứ sao.”
Thư Hạ hừ một tiếng, tàn bạo nói với Tiêu Dĩ Quyết “Anh cũng đừng mơ lại bắt nạt cậu ấy nhé.”
Con mắt trừng to
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-cung-toi-yeu-em/1917338/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.