Hôm sau, Thích Phỉ Nhiên tỉnh trước, Thư Hạ lúc tỉnh đã thấy anh đang chống tay nhìn mình. Đụng phải ánh mắt dịu dàng của Thích Phỉ Nhiên, Thư Hạ kéo chăn lên chui vào “Em ngủ có ngoan không? Em chưa từng ngủ với ai cho nên không biết có tật xấu gì không?”
Thích Phỉ Nhiên cười, ánh nắng buổi sớm chiếu vào khiến cho khuôn mặt lúc thường luôn lạnh lùng trở nên ấm áp.
Thật là đẹp trai! Thẩm mĩ của mình đúng là không lệch lạc tí nào, bảo sao mới ngày đầu gặp đã muốn chạy tới trêu ghẹo người ta. Thư Hạ thầm nghĩ, người đẹp trai như vậy mà nhớ thương mình nhiều năm, đúng là không khỏi sinh ra một chút cảm giác tự hào.
“Rất ngoan, rất ngay ngắn.” Thích Phỉ Nhiên đưa tay sờ đầu cậu “Một chút tiếng động cũng không có, ngoan hơn bình thường nhiều.”
Đây là ghét bỏ cậu bình thường lắm mồm sao? Thư Hạ hiểu ý anh, nhưng cũng không không vui. Bây giờ cậu nhìn Thích Phỉ Nhiên, nhìn kiểu gì cũng thấy thích, cứ như bị ma ám “Em ngủ thêm một lát được không, vẫn buồn ngủ.”
“Được, giờ còn sớm, muốn ăn gì anh đi mua.”
“Muốn ăn bánh bao rán.”
“Ừ. Uống sữa đậu nành hay sữa bò?”
Thư Hạ nghĩ một lúc “Gì cũng được.”
Thích Phỉ Nhiên vừa đi một lúc, Thư Hạ cũng rời giường. Cậu đi ra thấy cửa phòng mình đóng chặt thì đẩy ra nhìn thử. Thích Nhược Cốc giang tay giang chân ngủ phì phò, Thư Hạ lại lui ra ngoài. Chờ cậu rửa mặt xong, Thích Phỉ Nhiên cũng mua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-cung-toi-yeu-em/1917312/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.