Lúc ăn xiên nướng xong, hai người đến quán rượu bên cạnh gọi mấy chai vừa uống vừa nói chuyện. Thư Hạ ôm chút tâm trạng chờ mong mà gửi tin nhắn cho Thích Phỉ Nhiên. Lạc Thụy thấy vậy, lầm bầm hai tiếng, không quan tâm nữa.
Thư Hạ ngồi xuống cạnh cậu ta “Thụy Nhi, dạo này tôi hay nằm mơ về những chuyện thời cấp ba của chúng ta. Mỗi lần tỉnh lại tôi lại nghĩ, lúc ấy thật là tốt, sẽ chẳng bao giờ có khoảng thời gian nào vui vẻ hơn thế nữa.”
Lạc Thụy sờ đầu cậu “Lại đa sầu đa cảm rồi.”
“Cậu có nhớ không, cái cô ca sĩ mà cậu vô cùng thích ấy, đến chỗ chúng ta mở concert, tôi vất vả lắm mới xin cha tôi được hai tấm vé, đến cả Tần Tiêu tôi còn không cho mà lại cho cậu. Sau đó chúng ta cùng nhau trốn giờ tự học buổi tối đi xem.” Thư Hạ uống thêm chút rượu, vẫn còn tỉnh táo, lẩm bẩm nói “Đến giờ nghĩ lại, tôi vẫn thấy, oa, cả đời này, sẽ không có buổi tối nào như vậy nữa rồi.”
Cậu gợi chuyện như thế, Lạc Thụy cũng rơi vào trong hồi ức “Vé khó mua thật, lúc ấy tôi thấy cậu đúng là ngầu, cầm vé nhìn tôi cười, không phải ác ma nữa mà chính là thiên sứ luôn.”
Thư Hạ ha ha cười “Còn nữa, suốt ngày đi xem phim với cậu, cái rạp ở ngay sau nhà cậu ấy, mỗi lần đi là lại gọi khoai tây với Coca, sau ông chủ nhìn quen mặt quá còn chẳng lấy tiền Coca của tôi nữa.”
“Ông ấy lấy của tôi nha!” Lạc Thụy kinh ngạc “Thiên vị thế?”
Hai người so tị nhau, Thư Hạ kiêu ngạo nói “Tôi được người khác thích hơn cậu mà. Cũng không biết cái rạp đó giờ ra sao rồi, lâu như vậy, chắc là sắp bị thu hồi rồi.”
“Bị đập lâu rồi, cậu ra nước ngoài năm thứ hai thì đóng cửa, giờ thành cửa hàng bán hoa rồi.”
Cũng không hiểu sao đột nhiên thấy buồn, Thư Hạ khẽ thở dài “Thụy Nhi, thời gian trôi qua thật nhanh, thật nhiều thứ đều thay đổi. Còn chưa được cùng cậu thi đại học, khiến tôi rất tiếc nuối.”
“Được lợi còn khoe mẽ.” Lạc Thụy khinh bỉ liếc nhìn cậu “Cậu có biết sau khi cậu đi, chúng tôi hâm mộ cậu nhiều thế nào không? Được thoát khỏi địa ngục sớm.”
“Vậy tối trước hôm thi tốt nghiệp các cậu có xé bài kiểm tra không? Tôi vẫn nhớ, lúc chúng ta học lớp mười một nhìn các anh chị lớp mười hai xé bài kiểm tra ném từ trên mái nhà xuống, tôi kích động cực kì luôn, cũng muốn được thử một lần.” Thư Hạ lại thở dài “Tiếc là không được.”
“Haiz, tối đó lớp tôi loạn nhất luôn, còn đốt cả pháo, bị thầy chủ nhiệm bắt được lôi đến phòng giáo viên mắng cho một trận, ngay trước lúc đi thi còn bị mời phụ huynh, đúng là đen đủi khó ai được.”
Thư Hạ nói chuyện với Lạc Thụy một lúc lâu, Thích Phỉ Nhiên mới tới, Thư Hạ chào Lạc Thụy xong thì chạy ra ngoài.
Bên ngoài gió lớn, Thư Hạ lại không mặc áo khoác, lạnh đến giật mình. Thích Phỉ Nhiên đứng cạnh xe, ôm cánh tay nhìn cậu. Thư Hạ chạy đến, hắt hơi một cái về phía anh.
Thích Phỉ Nhiên bất đắc dĩ, Thư Hạ lại sợ hãi cười cười, sau đó chui tọt lên xe. Thích Phỉ Nhiên gửi thấy trên người cậu có mùi rượu, nhịn không được nhớ lại con mèo say đến rối tinh rối mù trong buổi sinh nhật của Tiêu Dĩ Quyết hôm đó, nhưng mắt Thư Hạ rất sáng, không hề có chút say nào.
“Tôi với Lạc Thụy uống mấy chén, nhớ lại chuyện ngày xưa.”
Thích Phỉ Nhiên gật đầu “Ừ.”
“Thích Phỉ Nhiên, buổi tối trước hôm thi tốt nghiệp anh làm gì? Anh cũng xé bài kiểm tra chứ?”
Thích Phỉ Nhiên lắc đầu “Con trai lớp tôi toàn trốn học đi net, còn tôi thì về nhà.”
Vắng lặng như thế, chẳng có chút nhiệt huyết nào của tuổi trẻ, Thư Hạ bĩu môi, không có tí thú vị nào.
Cậu ngồi trên xe không lâu, đầu bắt đầu choáng. Thư Hạ thầm nghĩ không ổn, chắc lại cảm rồi, kết quả không chỉ cảm mà còn sốt luôn. Hôm sau, mặt bị nóng đến mức đỏ bừng, lúc đi nấu đồ ăn sáng bước chân vô lực, thiếu chút thì ngã ra đất.
Thích Phỉ Nhiên hoảng sợ, lập tức đưa người đến bệnh viện, Thư Hạ tự biết mình ham chơi gây chuyện, cho nên rất nghe lời Thích Phỉ Nhiên, anh bảo làm gì thì làm ấy.
Buổi sáng không đến công ty, Thích Phỉ Nhiên ở lại bệnh viện với cậu. Thư Hạ sốt mê man, híp mắt nằm nghỉ, nhưng cậu vẫn cảm nhận được từng động tác của Thích Phỉ Nhiên. Một lát lại sờ trán cậu, một lát lại kéo quần áo cho cậu, trong lòng Thư Hạ vừa ấm áp vừa lo lắng, cũng có chút sợ hãi. Cậu sẽ không làm người xấu đâu, thế nhưng mà Thích Phỉ Nhiên cứ chăm sóc cậu như bây giờ cậu sẽ bị dụ dỗ mất.
Làm sao đây, có phải mình đang tranh thủ chiếm người yêu của người ta không?
Sau khi truyền nước xong, Thích Phỉ Nhiên đưa cậu về nhà, để cậu nghỉ ngơi cho tốt. Thư Hạ nằm trên giường, quấn chăn chặt chẽ, chỉ để lộ ra một khuôn mặt nhỏ bé, tủ bên cạnh giường để cháo và hai quả táo Thích Phỉ Nhiên mua.
Lúc Thích Phỉ Nhiên chuẩn bị đến công ty, nhỏ giọng nói với cậu “Tôi đến công ty, cậu khó chịu thì gọi điện thoại cho tôi nhé.”
Thư Hạ gật đầu, kéo chăn lên cao hơn một chút, chỉ lộ ra hai con mắt “Thích Phỉ Nhiên.”
“Hửm?”
“Có phải đối với ai anh cũng tốt như vậy không?”
Thích Phỉ Nhiên ngẩn người, ánh mắt của Thư Hạ mang theo chút tủi thân, một chút tủi thân mà chính cậu cũng không hiểu vì sao lại có.
“Không.”
Thư Hạ mở to hai mắt “Vậy sau này anh đối xử tệ với tôi một chút đi, tôi sợ Dụ Kiều sẽ giận.” Nghĩ một chút lại thêm vào “Tất nhiên là đừng tệ quá.”
“Dụ Kiều? Sao Dụ Kiều phải giận?”
Thư Hạ tỏ vẻ anh chớ giả bộ nói “Anh phải cho đối tượng của mình cảm giác an toàn chứ, vốn dĩ chuyện tôi ở chung với anh đã khiến cậu ấy không yên lòng rồi. Tôi không phải nói mình là người mị lực gì đâu, nhưng mà dù sao thì cũng không được hay lắm.”
Thích Phỉ Nhiên càng khó hiểu “Đối tượng của tôi?”
Thư Hạ kéo hẳn chăn lên trùm đầu “Tôi buồn ngủ, anh đi đi.”
Cậu đợi một lúc lâu cũng không nghe thấy tiếng bước chân của Thích Phỉ Nhiên, thế nhưng chăn lại bị người dịu dàng kéo ra. Thư Hạ thấy Thích Phỉ Nhiên ngồi cạnh mình, cười có chút bất đắc dĩ “Dụ Kiều chỉ là đàn em khóa dưới của tôi mà thôi.”
“Chỉ là đàn em?” Thư Hạ không tin “Đừng lừa tôi, cha tôi nói với tôi, anh có đối tượng rồi mà.”
“Lúc ấy chú muốn giới thiệu bạn gái cho tôi, cho nên tôi nói dối vậy thôi.” Thích Phỉ Nhiên giơ tay lên, sửa lại tóc mái bị chăn cọ loạn của Thư Hạ, tim Thư Hạ đập nhanh, vốn bị sốt nên đã đập nhanh, lúc này lại càng nhanh hơn, giống như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
“Tôi còn tưởng… các anh đang yêu nhau.” Thư Hạ nở nụ cười từ tận trong đáy lòng “Thật tốt!”
Thật tốt.
Thích Phỉ Nhiên chỉ cảm thấy như chỗ nào đó bị nứt mạnh một cái, không biết là cái gì đang lung lay, nảy mầm vươn lên.
“Cái gì thật tốt?”
Thư Hạ lúc này mới phát hiện tâm trạng mình hơi phấn khích quá, không bình thường, vừa sợ vừa lo lủi vào trong chăn “Tôi thuận miệng nói thôi… Thật tốt! Anh cũng là dân FA, tôi không cần ăn bánh gato một mình (1) nữa.”
Hy vọng bao nhiêu thì thất vọng bấy nhiêu. Thích Phỉ Nhiên bị phản ứng của cậu chọc cho tức đến bật cười, quên đi, không ép cậu nữa, người thì mơ mơ hồ hồ, sao có thể thoáng cái đã hiểu được chuyện tình cảm chứ?
Thư Hạ thấy nụ cười của anh, không hiểu lấy dũng khí từ đâu, nhìn thẳng vào mắt Thích Phỉ Nhiên “Tôi hỏi anh một câu, anh đừng mắng tôi tự kỉ nhé. Cái đó… có phải anh..”
“Đúng vậy.”
“Thấy tôi rất tốt.”
Thư Hạ ấp úng nói ra nửa câu sau, đúng lúc Thích Phỉ Nhiên cũng nói. Tuy thế, cậu vẫn nghe rất rõ, hai chữ vô cùng đơn giản kia, khi hợp lại với nhau lại gây ra lực sát thương thật lớn, đánh cho cái đầu hỗn loạn của Thư Hạ nháy mắt tỉnh táo.
“Anh định chờ thêm một thời gian nữa, thế nhưng em không được thông minh lắm, anh sợ phải rất lâu nữa em mới nhận ra được. Đến lúc ấy, chẳng biết sẽ còn bao nhiêu sự cố xảy ra. Anh không muốn trong lúc mình chờ em, còn có thể phát sinh chuyện khiến anh càng mất đi cơ hội, chẳng thà, bây giờ anh thẳng thắn nói ra.”
“Đúng vậy, đúng là anh thích em.”
“Từ cấp ba đến bây giờ, anh vẫn luôn thích em.”
Trong căn phòng kín, giọng nói của Thích Phỉ Nhiên vang lên vô cùng êm tai, nói ra hết tất cả, giống như lời của một bài hát xưa cũ: Thuở còn nặng lòng chữ yêu, là bài ca tôi chưa hát cho người, để tôi mãi luôn, một đời tìm nhớ ghi. (2)
Nói ra tình cảm mà mình vốn định ôm giữ cả đời, anh đột nhiên phát hiện, ngôn ngữ thật sự là thiếu thốn, anh không thể tìm được câu nói nào hay hơn, chuyện quan trọng thế mà lại chỉ có thể khái quát bằng hai ba câu đơn giản. Tình cảm của anh với người trước mắt này, thật sự rất đậm sâu. Tình cảm ấy đã rắc đầy theo năm tháng, trên mỗi chiếc lá cây xanh biếc bên cạnh đường chạy thể dục, trên bộ đồng phục bị giặt đến cũ mèm, trên trang sách viết kín tên cậu, và trong mỗi ánh mắt khi anh nhìn cậu.
Anh, đã cùng thời gian yêu em lâu như vậy…
Chú thích:(1) Nguyên văn là: Hóa ra anh cũng là chó độc thân… tôi không cần ăn thức ăn cho chó một mình nữa… Theo cô giáo mình nói thì người Trung Quốc rất thân thiết với chó, cho nên, họ thường dùng từ “chó” để hình dung về những điều thân thiết, hay thể hiện tình cảm. Tuy nhiên, khi nói sang Tiếng Việt thì nghe không được hay lắm, cho nên mình chuyển thành những từ giới trẻ của VN hay dùng là dân FA (độc thân) và ăn bánh gato (gato: ghen ăn tức ở, đố kị, ghen tị)(2) Tên bài hát (album) này là 恋恋风尘 – Quyến luyến phong trần do ca sĩ Lão Lang thể hiện. Đây là youtube đã dịch bài hát, mình lấy y nguyên ở đây mang vào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]