Thư Hạ vội vã chuyển cái ghế chặn trước cửa đi, sau đó mở rộng cửa, nhìn chằm chằm Thích Phỉ Nhiên như nhìn kẻ địch lớn mạnh “Sao vậy?”
Thích Phỉ Nhiên nhìn Thư Hạ, không nói câu nào, Thư Hạ day day trán “Tôi nghe nói khu dân cư này an ninh không được tốt lắm, tôi sợ có trộm cho nên tôi muốn đề phòng một chút…”
Thích Phỉ Nhiên bày ra vẻ mặt để tôi coi cậu bịa chuyện đến thế nào, Thư Hạ cúi đầu xoa xoa cửa, nhỏ giọng nói nhanh “Thôi tôi nói thật, tôi sợ nửa đêm anh đến đánh tôi thôi.”
Thích Phỉ Nhiên hiển nhiên đã quen với tính cách của Thư Hạ, im lặng nhìn từ đầu đến chân cậu, thấy Thư Hạ khó hiểu nhìn mình mới nói “Áo ngủ hợp với cậu lắm.”
Vừa nãy, Thư Hạ chả để ý cái áo ngủ lắm, lúc này Thích Phỉ Nhiên nói, cậu mới để ý, nền trắng, bên trên có hình gấu mèo ôm gậy trúc, nhìn qua rất ngây thơ… Rất trẻ con…
Thích Phỉ Nhiên gật đầu lẩm bẩm “Dễ thương lắm.”
Thư Hạ cảm thấy tai mình nóng lên, có chút không ổn. Thích Phỉ Nhiên chỉ thuận miệng khen một câu không biết là khen áo hay khen mình mà đã khiến cậu có cảm xúc lạ…. Mà đường đường là một người đàn ông oai phong lẫm liệt lại bị khen là dễ thương, cậu không thấy tức giận sao? Kẻ khen cậu là kẻ thù cậu căm hận nhất, mà cậu vẫn có thể rung động sao?
Đều tại gương mặt quá mức mê hoặc của Thích Phỉ Nhiên hết!
Thư Hạ lắc lắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-cung-toi-yeu-em/1917283/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.