Đã nhiều năm chưa thấy nụ cười tươi sáng ấy của Thư Hạ.
Cấp ba, Thư Hạ sống rất vô lo vô nghĩ, giống như một người điên vậy, cậu xuất hiện ở đâu, ở đó liền nháo nhiệt lên, cái vẻ nhe răng cười ngốc, Thích Phỉ Nhiên gặp qua không ít.
Dù cho những nụ cười ấy chưa bao giờ là dành cho anh.
Thư Hạ ăn xong bánh đậu đỏ, Thích Phỉ Nhiên hãy còn đang ăn cháo. Thư Hạ giả vờ chơi điện thoại, tránh cho không khí xấu hổ. Thật khó mà ngờ, cậu không chỉ ngủ lại qua đêm ở nhà Thích Phỉ Nhiên mà còn cùng anh ta ăn sáng như hai người bạn.
Nghĩ sao cũng thấy lạ.
Công ty của Thích Phỉ Nhiên và nhà Thư Hạ không cùng đường, lúc Thư Hạ khăng khăng muốn ngồi tàu điện ngầm về, Thích Phỉ Nhiên cũng không cản cậu, chỉ hờ hững nói một câu “Hỏi thăm chú giúp tôi.”
Thư Hạ gật đầu, xoay người đi vào đường xuống ga, gửi tin nhắn cho Lạc Thụy “Thụy Nhi, tôi nghĩ chúng ta phải nói chuyện với nhau.”
Lạc Thụy nhận được tin nhắn thầm nghĩ, cái tên Thư Hạ này gây ra chuyện tốt mà còn dám gửi tin đến, nhắn lại “Vừa hay, tôi cũng có chuyện muốn hỏi cậu.”
Thư Hạ “Tôi nói trước! Cậu làm tôi thất vọng quá đấy, bảo bối như tôi đây uống say, cậu không che chở bảo vệ tôi thì thôi, lại còn đem tôi dâng cho kẻ địch, cậu có biết làm như vậy sẽ có hậu quả gì không???”
Lạc Thụy cười nhạt “Tôi quá là mong có hậu quả gì luôn.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-cung-toi-yeu-em/1917272/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.