Editor: Thùy Trang Nguyễn Sắc mặt Đường Tâm Lạc phút chốc lạnh xuống. Đối phương không lễ phép như vậy, cô cũng sẽ không khách khí. "Cô gọi điện thoại tới, chẳng lẽ không nên tự giới thiệu trước sao? Cô là ai, tìm tôi làm gì, có việc thì nói mau, thời gian của tôi rất quý giá. "Cô... Đường Tâm Lạc, cô đừng có phách lối. Cô thật sự coi chính mình vẫn là Lục phu nhân sao? Hừ, tôi nói cho cô biết, tôi..." Ba —— Đối phương còn chưa nói xong, Đường Tâm Lạc liền trực tiếp cúp điện thoại. Bên đầu điện thoại kia, Cố Huyên Nhi vẫn còn tiếp tục chửi mắng. Chợt nghe trong ống nghe không có thanh âm mới phát hiện, điện thoại đã bị Đường Tâm Lạc thô bạo cắt đứt! Đường Tâm Lạc, cô ta làm sao dám? ! Đầu bên kia điện thoại, Tô Tình vừa vặn lại gần : " Điện thoại của ai vậy, làm sao lại cúp?" Đường Tâm Lạc nói: " Không biết là người nào, đại khái là người bị bệnh thần kinh, gọi tới liền mắng, lại không nói mình là ai." "Đầu năm nay, gọi sai điện thoại, có bệnh cũng không phải một cái hai cái. Chờ một lúc lại gọi tới cậu cũng đừng nhận." "Không có việc gì, dù sao nhàm chán, trêu chọc não tàn cũng tốt." Đường Tâm Lạc tuy là nói như vậy, kỳ thật trong lòng đã có nắm chắc. Phụ nữ gọi đến chỉ mặt gọi tên mắng cô, ở thời điểm này, ngoại trừ Cố Huyên Nhi thì sẽ không có người thứ ba. Đang nói, điện thoại di động quả nhiên lại vang lên. Đường Tâm Lạc nhíu mày, nhận. "Đường Tâm Lạc, đến tột cùng cô có gia giáo hay không, còn tùy tiện cúp điện thoại người khác..." Thanh âm điệu đà lại bén nhọn của người phụ nữ từ trong điện thoại di động truyền tới. Đường Tâm Lạc lạnh nhạt trả lời: "Không hiểu gia giáo, là gọi điện thoại tới nhưng lại không biết tự giới thiệu sao. Tôi nói rồi, thời gian của tôi rất quý giá. Nếu cô không nói chính mình là ai, tôi đương nhiên cần phải cúp điện thoại." Nghe Đường Tâm Lạc nói phải cúp điện thoại, Cố Huyên Nhi cũng không đoái hoài tới làm bộ làm tịch nữa, lập tức mở miệng nói thân phận. "Tôi là Cố Huyên Nhi... Đường Tâm Lạc, tôi cho cô biết, tôi cùng Dục Thần là thật tâm yêu nhau!" Đường Tâm Lạc nghe, không khách khí bật cười : " Ừ, tôi đã biết... Cho nên?" "Cho nên... ? Cho nên, cô hẳn là nên chủ động thoái vị mới đúng!" Cố Huyên Nhi thật sự là giận mà không có chỗ phát tiết : " Loại bá chiếm này của cô, vị trí vợ của Dục Thần lại không thể cho người anh yêu, chẳng lẽ cô không cảm thấy xấu hổ sao?" Đường Tâm Lạc lần này là thật vui vẻ, cô cười hỏi : " Một người phụ nữ làm tiểu tam như cô đều không cảm thấy xấu hổ. Tôi làm vợ Lục Dục Thần có gì có thể xấu hổ?" "Tôi... Tôi mới không phải tiểu tam! Tôi cùng Dục Thần, rõ ràng là chúng tôi quen nhau trước, yêu nhau trước. Cô mới là kẻ thứ ba chen vào chúng tôi!" "Ha, thật sao?" Đường Tâm Lạc không động, cười lạnh : " Vậy thì thế nào, hiện tại tôi mới là vợ hợp pháp của Lục Dục Thần. Mà cô, chẳng qua là một người phụ nữ chen chân vào cuộc hôn nhân của chúng tôi." "Không phải!" Cố Huyên Nhi bị Đường Tâm Lạc tức giận đến mức thiếu chút nữa không thở được. Cô cảm giác được trái tim đang đập cuồng loạn, thật vất vả mới ép xuống được. Cô nói với chính mình, phải tỉnh táo. Cô gọi điện thoại tới là vì kích thích Đường Tâm Lạc, để cho cô ta sinh non. Cô không nên bởi vì mấy câu của đối phương, trái lại kém chút nữa khiến bản thân bị sốc. Cố Huyên Nhi hít sâu một hơi, chuẩn bị từ một góc độ khác kích thích Đường Tâm Lạc. "Hừ, Đường Tâm Lạc, cô đắc ý không được bao lâu. Tôi nghĩ, cô hẳn là rất rõ ràng. Sở dĩ Dục Thần anh ấy lấy cô, chẳng qua chỉ là vì để thay thế mà thôi!" "Bây giờ cô không rời đi , chờ đứa bé trong bụng của cô sinh ra, tương lai nó sẽ gọi tôi là mẹ." "Hừ, đến lúc đó, tôi vụng trộm ngược đãi nó, không cho nó ăn không cho nó mặc. Nếu cô không muốn con của mình gặp nạn, liền sớm cùng Dục Thần ly hôn!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]