Editor: Thùy Trang Nguyễn Cố Huyên Nhi chỉ cảm thấy bàng hoàng bất an, căn bản không thể hòa vào vòng tròn của những quý phu nhân đó. Thời điểm cô đang cảm thấy bàng hoàng bất an, ngồi ở một góc trên ghế sô pha. Cũng không biết, sớm đã có người trong một căn phòng trên tầng hai, theo dõi rõ rang nhất cử nhất động yến hội bên dưới. ... Một căn phòng nào đó trên tầng hai phủ Tổng Thống . Nguyên bản nên xuất hiện bên dưới, tổng thống phu nhân Lục Ái Đồng lúc này chính là tư thái lười biếng, nửa tựa trên một chiếc ghế sô pha. Cô ta liếc mắt giám thị màn hình, nét mặt vui cười. "Cố Huyên Nhi này thật đúng là không phải ngu bình thường. Mẹ, mẹ mau nhìn dáng vẻ rụt rè sợ hãi này của cô ta, a... Lục Dục Thần làm sao lại coi trọng phụ nữ như vậy, thật sự là không thể hiểu nổi!" Lâm Đồng đang ngồi ngay thẳng ở một bên, không giống Lục Ái Đồng tùy ý làm càn. Bà ta cười nhẹ một tiếng, nhìn qua ôn nhu lại ưu nhã nói: " Con thì biết cái gì, có một số đàn ông chính là dính phải chiêu này. Cố Huyên Nhi này cũng không tính là quá ngu, chí ít còn biết giả bộ yếu đuối đáng thương.” "Chỉ tiếc, cô ta đem dáng vẻ này dùng nhầm chỗ... Yến hội đêm này, khách quý đến toàn là phụ nữ. Dáng vẻ giả vờ đáng thương kia có thể dung với đàn ông. Nhưng đối với phụ nữ sẽ chỉ làm người khác chán ghét." Lục Ái Đồng khinh thường nhíu mày : " Coi như chiêu này hữu dụng, con cũng không thích. Đàn ông, nên bị phụ nữ đùa bỡn trong lòng bàn tay, Cố Huyên Nhi này thật sự khiến cho con quá thất vọng rồi." "Đứa trẻ ngốc, trên đời này, nào có nhiều phụ nữ như vậy, có thể giống như mẹ con ta, có được ưu thế trời cho." Lâm Đồng cười một tiếng : " Huống chi, lời này của con nếu như bị cha cùng anh trai con nghe, bọn họ sẽ không vui đâu." "Làm sao có thể giống nhau..." Lục Ái Đồng yêu kiều, nâng lên khóe môi : " Cha cùng anh trai, người đàn ông khác làm sao có thể đánh đồng." Đối với Lục Ái Đồng mà nói, Lục Hoán Đình cùng Lục Diệc Thâm chính là hai người đàn ông mà cô ta sùng bái nhất. Trừ cái đó ra, dù là chồng hiện tại của cô, cũng chính là tổng thống tân nhiệm Thạch Vi Chính, cũng bất quá là người bị cô lợi dụng mà thôi. Lâm Đồng nghe con gái nói, cưng chiều cười một tiếng : " Được rồi, thời gian không sai biệt lắm... Cũng là lúc con nên đi xuống rồi." "Vâng, được rồi." Lục Ái Đồng từ trên ghế nằm ngồi lên, lười biếng vuốt ve búi tóc : " Để con xuống dưới, cho vị Cố tiểu thư đáng thương kia chống đỡ một chút." * Cố Huyên Nhi thụ sủng nhược kinh, nhìn thấy đôi tay của tổng thống phu nhân đang lôi kéo tay của cô, cười duyên dáng. Cô ta làm sao cũng không nghĩ tới. Nguyên bản chính mình đang chịu vắng vẻ chính mình, vậy mà lại cùng tổng thống phu nhân mới quen đã thân. Ngay trước đông đảo quý phu nhân cùng các vị tiểu thư, tổng thống phu nhân liếc thấy trúng cô, còn công bố muốn nhận cô làm em gái nuôi. Cái này thật sự là ngoài dự kiến của Cố Huyên Nhi! "Huyên Nhi, chị thật sự thích tính cách này của em. Vậy chúng ta cứ như vậy nhé... Về sau em gọi chị là chị, chị liền gọi em là em gái có được hay không?" Lục Ái Đồng cười đến thành tâm thành ý, căn bản không ai nhìn ra sự coi thường cô đối với Cố Huyên Nhi. Nghe được tổng thống phu nhân nói như vậy, người xung quanh cũng không tiện làm cô ta mất mặt. Cũng đều đi theo nói lời hay. Cố Huyên Nhi nghe xong, càng thêm phiêu phiêu, liên tục không ngừng sửa lại miệng : " Cảm ơn chị... Để để ý người em gái này, về sau chuyện gì em đều nghe theo chị" "Ngoan, thật hiểu chuyện." Lục Ái Đồng giật giật khóe môi, dùng cặp mắt phượng cực kỳ xinh đẹp kia trên dưới dò xét Cố Huyên Nhi. "Chị nghe nói, Huyên Nhi là mối tình đầu của gia chủ nhà họ Lục, nhưng gần đây lại xảy ra một số chuyện không vui. Nguyên bản chị còn tưởng rằng đây là tin đồn bên ngoài. ."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]