Chương trước
Chương sau
"Đặc biệt bây giờ còn có sự hiện hữu của cậu, Cố Huyên Nhi có thể cảm thấy địa vị của mình bị uy hiếp. Ừ... Tâm Lạc, cậu hiểu mình muốn nói gì mà? Ý của mình là, Cố Huyên Nhi có phải đang làm chuyện 'Được một tấc lại muốn tiến một thước', chọc giận Lục Dục Thần?"
'Được một tấc lại muốn tiến một thước " được Tô Tình nói đến, có phải chuyện Cố Huyên Nhi lại đột nhiên cởi quần áo leo lên giường Lục Dục Thần.
"Cái này..."
Đối với vấn đề này của Tô Tình, Đường Tâm Lạc đột nhiên cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Nhưng trong đầu óc cô lúc này bất giác xuất hiện cảnh tượng Cố Huyên không mảnh vải che thân, rúc vào trong vòng tay Lục Dục Thần.
"Không, không biết..."
Đường Tâm Lạc dùng sức lắc đầu.
Cô quả thực không dám tưởng tượng ra hình ảnh như vậy.
"Ài, Tâm Lạc, mình chỉ đang thuận miệng nêu ví dụ thôi, cậu đừng có nghĩ lung tung!"
Tô Tình bỗng nhiên muốn cho mình một cái tát, hận mình tại sao trong lúc nhất thời nói ra sự thật.
"Cậu yên tâm, Lục Dục Thần chắc chắn sẽ không bị dụ dỗ đâu! Thì ra lúc chưa có cậu, anh ấy đã không bị Cố Huyên Nhi mê hoặc... Bây giờ còn có cậu ở đây, chắc chắn anh ấy lại càng không rồi. Cậu đừng suy nghĩ bậy bạ đấy!"
Tô Tình cố gắng an ủi Đường Tâm Lạc.
Mà Đường Tâm Lạc lúc này thì đang gồng mình đấu tranh với cảm giác không an toàn trong lòng.
Cô cố gắng tự nói với mình, phải tin tưởng Lục Dục Thần. Mãi đến một lúc sau, cô mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
"Tiểu Tình..."
Đường Tâm Lạc nhìn về phía Tô Tình, trên mặt lộ ra vẻ mỏi mệt.
"Hãy để mình yên tĩnh một chút."
"Tâm Lạc..."
Tô Tình lo lắng nhìn cô.
"Cậu yên tâm, mình không sao. Mình muốn yên tĩnh một chút, sau khi cảm thấy đỡ hơn, mình sẽ đích thân đến hỏi Lục Dục Thần."
Ngồi đây suy đoán, không bằng trực tiếp đi hỏi rõ ràng.
Cô tin rằng không có chuyện gì mà hai người thành thật với nhau lại không thể giải quyết được!
*
Sau khi Đường Tâm Lạc tỉnh táo, kết quả, không phải là gọi cho Lục Dục Thần, mà là trực tiếp gọi cho Bạch Vũ.
"Luật sư Bạch, lần trước khi tôi yêu cầu hủy vụ ly hôn ấy, anh nói để tôi suy nghĩ rõ ràng... Là không phải là bởi vì, anh đã sớm nghe nói về chuyện của Lục Dục Thần và Cố Huyên Nhi chuyện đấy chứ?"
Bạch Vũ đầu bên kia điện thoại nghe Đường Tâm Lạc nói vậy liền nhíu mày.
Anh ta còn tưởng rằng, người phụ nữ này sẽ ngu ngốc đến sau khi sinh con xong mới biết được chuyện này.
"Đúng."
Bạch Vũ không chút giấu giếm trả lời.
"Tôi đã sớm biết, nhưng vậy thì sao? Cô đã không làm như vậy, hủy bỏ vụ ly hôn. Dù sao, lời nói của tôi, cô cũng sẽ không nghe."
Đường Tâm Lạc nghe vậy, nhận ra Bạch Vũ dường như vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện lần trước.
Cô đang nghĩ xem nên nói cái gì để anh ta có thể nguôi giận.
Bạch Vũ lại lạnh lùng nói :
"Được rồi, cô không cần để tâm đến suy nghĩ của tôi. Tuy rằng đến bây giờ tôi vẫn ủng hộ cô ly hôn, nhưng... Ai kêu Thiếu chủ đột nhiên đổi chủ ý, không cho tôi để cô biết được chuyện này. Cô gọi điện thoại tới đây, nếu như là muốn hưng sư vấn tội, hỏi tôi tại sao không nói cho cô biết chuyện Lục Dục Thần và Cố Huyên Nhi, vậy tốt nhất cô nên đến hỏi Thiếu chủ, dù sao cũng là anh ấy hạ lệnh muốn tôi im lặng."
Bạch Vũ không vui nói, nếu không phải Việt Trạch ngăn cản, nói không chừng anh ta đã sớm thu xếp tuyên chiến Đường Tâm Lạc và Lục Dục Thần.
Đến lúc đó cũng sẽ thừa dịp phân cao thấp với Phạm Tần Nghị.
"Chờ một chút, anh mới vừa nói... Thiếu chủ không cho anh nói? Ý của anh là, là Việt Trạch không cho anh nói cho tôi biết hay sao?"
Bạch Vũ bực mình gật đầu:
"Đúng vậy đúng vậy, chuyện chồng cô và Cố Huyên Nhi đã sớm huyên náo xôn xao cả cái thành phố A này rồi, cũng cũng chỉ có cô là không biết mà thôi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.