Chương trước
Chương sau
"Tâm Lạc..."
Tô Tình không biết nên trả lời thế nào.
Đường Tâm Lạc nếu như không hỏi, cô ta vẫn còn có thể cố hết sức an ủi bản thân, đây chẳng qua là đang giúp Tâm Lạc và Lục Dục Thần.
Nhưng Tâm Lạc vừa rồi đã hỏi cô ta một cách rất nghiêm túc, với tư cách là một người bạn, cô ta không thể nào lừa dối Tâm Lạc.
"Được rồi, Tiểu Tình cậu không cần phải nói. Cho Đường Nhược Lan và Đường Mật vào đi, mình sẽ tự nói chuyện với bọn họ."
"Như vậy sao được, Tâm Lạc, cậu đừng gặp bọn họ!"
"Vì cái gì không thể?"
Đường Tâm Lạc cười cười:
Loading...
"Mình có người không muốn gặp sao?"
"Đương nhiên không phải vậy, mình không có ý đó..."
Đường Tâm Lạc thấy Tô Tình khổ tâm, liền nhận ra câu nói của mình vừa rồi hơi quá. Trong lòng cũng lập tức cảm thấy hối hận.
"Thật có lỗi, Tiểu Tình. Mình quá lời rồi. Nhưng mà, cậu yên tâm, mình muốn gặp bọn họ một chút, sẽ không có vấn đề gì, mình sẽ để bảo vệ theo."
Tô Tình biết rõ, nếu không để Đường Tâm Lạc hỏi cho rõ ràng, cô sẽ không nghe lời của mình. Vì vậy chỉ có thể thôi ngăn cảm:
"Vậy cậu cẩn thận nhé."
Rất nhanh, Đường Nhược Lan và Đường Mật đã được dẫn vào biệt thự Đường gia.
Biệt thự này đã từng bị hai mẹ con cô ta chiếm hữu trong thời gian ngắn.
Nhưng hiện tại, lại một lần nữa bước vào đây, hai người đến một chỗ dung thân cũng không có.
Hai người nhanh chóng được vệ sĩ áo đen dẫn đến thư phòng.
Trong thư phòng, Đường Tâm Lạc lười biếng ngồi một bên ghế sô pha. Hai bên ghế là hai bảo vệ mặc đồ đen dáng người lực lưỡng đứng đó.
Ánh mắt Đường Nhược Lan và Đường Mật đều bị chiếc bụng nhô lên của Đường Tâm Lạc làm chú ý.
"Cô...Cô mang thai! ?"
Đường Nhược Lan thậm chí trực tiếp thốt lên.
Đường Tâm Lạc liếc bà ta một cái, không nói gì, cũng chẳng muốn trả lời rõ ràng câu hỏi này.
"Ngồi đi."
Bà ta nhẹ nhàng ngồi xuống một chiếc ghế đối diện. Đường Nhược Lan phát hiện mình đụng phải một chiếc đinh mềm, cũng chỉ dám nhăn mặt mà không nói năng gì, đành phải dẫn theo Đường Mật, hậm hực ngồi xuống phía đối diện Đường Tâm Lạc.
Nhưng cũng may, bà ta đã nghĩ ra kế hoạch mới.
Trước khi đến, không biết Đường Tâm Lạc mang thai.
Nhưng hiện tại...
Ánh mắt Đường Nhược Lan lần nữa rơi xuống bụng Đường Tâm Lạc. Trong nội tâm lại có một ý tưởng hay hơn.
"Nói đi, mấy người hôm nay tới đây, rốt cuộc muốn nói điều gì?"
Đường Tâm Lạc thần sắc rất lãnh đạm, hầu như nhìn không ra vui buồn gì.
Có lẽ là bởi vì đã sớm sinh nghi, vừa rồi đột nhiên nghe được lời Đường Mật, rõ ràng đến một chút cảm giác tức giận cũng không có.
Không chỉ không tức giận, cô ngược lại còn bắt đầu cân nhắc, Lục Dục Thần làm như vậy, rốt cuộc là muốn làm cái gì?
Đường Tâm Lạc bất đắc dĩ phát hiện, dường như bởi vì mối quan hệ với Lục Dục Thần.
Cô hiện tại gặp một chuyện.
Cuối cùng vẫn thích tìm hiểu xem, sau lưng chuyện này là nguyên nhân sâu xa gì.
Không cần phải vội vã tức giận, ảo não.
Ngay tại lúc cô đang thất thần, miệng Đường Nhược Lan đã thêm mắm thêm muối đem tin đồn bên ngoài về Lục Dục Thần và Cố Huyên Nhi nói cho Đường Tâm Lạc nghe.
"Tóm lại, sự tình chính là như vậy... Tâm Lạc, con phải tin tưởng cô, cô làm sao hại con được? Chúng ta vẫn mãi là người một nhà, Lục Dục Thần anh ta..."
Đường Nhược Lan có chút kiêng kị nhìn người vệ sĩ áo đen bên cạnh, phát hiện sắc mặt bọn họ vẫn không chút biến đổi mới yên tâm nói tiếp:
"Lục Dục Thần anh ta, coi như là lúc trước đối tốt với con, nhưng cuối cùng anh ta cũng chỉ là người ngoài. Huống chi, anh ta còn là một người đàn ông...Mà trái tim người đàn ông này rất khó nắm bắt lấy. Tâm Lạc, cô biết rõ hôm nay tới đây nói cho con biết những chuyện này, sẽ khiến con mất hứng."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.