"Đúng vậy." Người phụ nữ ngồi đối diện cô ta trả lời: "Người đàn bà Trác Nhã Dung kia lúc này chỉ sợ đã tức giận đến sắp hộc máu rồi. Mẹ thực sự cũng rất muốn thử nhìn xem, sự cao ngạo trên mặt bà ta lúc này, có thú vị như mấy lọ gia vị đã bị đổ ra không." Người đàn vừa mới mở miệng, tuy rằng tuổi đã gần năm mươi, nhưng bề ngoài gần như chỉ ngang tuổi ba mươi mà thôi. Dung mạo bà ta giống như thiếu nữ, làn da mị màng trắng sáng. Từng cái nhăn mày từng nụ cười, đều mang theo nét nhu mì của thiếu nữ mới lớn. Nếu như Trác Nhã Dung bây giờ đang ở đây, nhất định sẽ hận không bước đến mà xe tan khuôn mặt này ra. Bởi vì người phụ nữ này năm đó đã phá hủy cuộc hôn nhân của Trác Nhã Dung, khiến bà ta đang mang thai Lục Dục Thần, thiếu chút nữa tức giận đến khó sinh, thậm chí chết trong phòng mổ. Lâm Đồng, bà ta chính là người đã trao tình cảm chân thành cho bố Lục Dục Thần là Lục Hoán Đình. Còn cô gái trẻ ôm mèo chơi đùa kia, chính là đứa con chung thứ hai của Lâm Đồng và Lục Hoán Đình. Cô ta chính là Lục Ái Đồng, em gái cùng cha khác mẹ, nhỏ hơn ba tuổi của Lục Dục Thần. Lục Ái Đồng, chữ Đồng lấy từ hài âm đồng. Nghe thấy cái tên này đã biết rõ, Lục Hoán Đình với Lâm Đồng chính là tình yêu có chút điên cuồng. "Mẹ, nếu như cô Cố Huyên Nhi kia là người phụ nữ mà tên anh trai vụ lợi kia thích, mẹ nói xem..." Ánh mắt Lục Ái Đồng dừng lại, sự âm tàn chợt lóe lên trên khuôn mặt cực kì xinh đẹp. Lâm Đồng tư thái ưu nhã gật đầu: "Con cùng suy nghĩ với mẹ đấy. Chỉ là mẹ hiện tại, lại đột nhiên muốn đổi cách chơi." "Đổi cách chơi gì?" Lục Ái Đồng nghe được mẹ mình nói vậy, nhoẻn miệng cười thích thú. Cô ta từ trước đến nay luôn sùng bái mẹ mình, biết rõ bà ta bề ngoài nhìn qua không tranh giành không đoạt, dịu dàng yếu ớt, nhưng trên thực tế lại là người có thủ đoạn cay độc, người khác không thể biết bà ta đang nghĩ gì. Chỉ có như vậy mới có thể đạt được điều mình muốn. "A, có lẽ con không biết, Trác Nhã Dung tại sao tại ghét Cố Huyên Nhi. Kỳ thật, bà ta ghét Cố Huyên Nhi, đâu phải là vì gia thế tầm thường. Bà ta rõ ràng đang đem mình làm đặt ở vị trí Đường tiểu thư mà giận lây sang vị tiểu thư Cố gia kia. Dù sao năm đó, bà ta cũng giống như thế, bị mẹ cướp mất chồng mà. Nói đến đây, khóe miệng Lâm Đồng nhếch lên lộ vẻ đắc ý. "Chỉ là, chi bằng... chúng ta giúp đỡ Cố Huyên Nhi một chút, làm cho tình cảm của cô ta và Lục Dục Thần ngày càng trở nên sâu đậm." "Như vậy không tốt sao. Bố và anh bên kia, chắc chắn sẽ không bằng lòng." Lục Dục Thần không thể có con nối dõi, tuyệt đối không thể có. Lục Dục Thần đã từng giả bộ qua một bộ ăn chơi đàn điếm, đâu đâu cũng có người tình, làm mê muội mọi người một thời gian dài. Mãi đến sau bị bọn họ phát hiện chuyện vị tiểu thư Cố gia kia, mới biết được tất cả chỉ là màn che đậy mà Lục Dục Thần tạo ra. Bọn họ hiện tại đã tra được, người phụ nữ mà Lục Dục Thần yêu nhất, chính là cô Cố Huyên Nhi kia. Lúc trước, thậm chí không ngại cô ta bị bệnh tim không thể sinh con, còn thiếu chút nữa còn ngỗ nghịch với cụ bà Lục. Hôm nay, bệnh tim của Cố Huyên Nhi đã hồi phục, vị Thiếu phu nhân bị Lục Dục Thần đem ra làm bia đỡ đạn, chỉ sợ bây giờ cũng sẽ bị thoái vị. Nếu như tại lúc này làm cho Cố Huyên Nhi được gả cho Lục gia, sinh hạ người thừa kế danh chính ngôn thuận cho Lục gia, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến đại kế đoạt quyền của Lục Hoán Đình, thậm chí còn có anh trai cô ta là Lục Diệc Thâm. "Yên tâm, mẹ chỉ là muốn nhìn xem, khuôn mặt Trác Nhã Dung lúc ấy khó coi đến thế nào mà thôi. Chúng ta chỉ giúp đỡ chút để Trác Nhã Dung trơ mắt nhìn bị Cố Huyên Nhi đè đầu cưỡi cổ mà thôi. Đợi đến lúc Dục Dục Thần thực sự muốn cưới Cố Huyên Nhi, chúng ta lại ra tay đá văng Cố Huyên Nhi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]