Chương trước
Chương sau
Vừa rồi miễn cưỡng nắm tay Việt Trạch, mới đi đến được.
Bây giờ, cả người như không có sức lực. Hai chân mềm nhũn, thân thể nhu nhược của cô chuẩn bị ngã xuống.
Bỗng nhiên một đôi tay đỡ lấy eo cô.
Cả người của cô đang ở bên Việt Trạch liền bị kéo qua, trực tiếp rơi vào một cái ôm ấp áp.
Theo bản năng, Đường Tâm Lạc đẩy đối phương ra.
Vừa nghiêng người, hai tay để trên ngực đối phương, chuẩn bị đẩy ra thì lại bị người kia nhéo nhéo hông cô.
Cảm giác quen thuộc ập đến.
"Lục Dục Thần..."Hai mắt Đường Tâm Lạc sáng lên.
Anh còn chưa nói chuyện, cô đã nhón chân lên, chủ động vòng hai tay vào cổ anh.
Lục Dục Thần thuận thế ôm cô lên.
"Vợ, anh đã về." Khẽ hôn lên vành tai của cô, anh lẩm bẩm, ánh mắt lạnh nhìn Việt Trạch đang cười như không cười.
Rất tốt.
Nếu không phải anh đến sớm một bước, thấy rõ Việt Trạch chỉ đỡ tiểu Lạc, chứ không có ý gì khác.
Thì bây giờ đã đấm một cái vào gương mặt xinh đẹp của Việt Trạch rồi.
"Chồng, em rất nhớ anh...Vừa rồi em rất sợ, may mắn anh đã đến." Đường Tâm Lạc không thèm quan tâm đám người xung quanh đang vây xem, nũng nịu nói.
Vừa rồi cô thật sự sợ muốn chết.
Dù hiện tại đã hết nguy hiểm, nhưng nghĩ lại vẫn còn sợ.
Chỉ có thể vô lực nằm trong ngực của Lục Dục Thần.
Thật ra, người cứu Tô Tình không phải Lục Dục Thần, mà chính là Kiều Mạc Hàn cùng bản thân Tô Tình.
Nhưng đối với Đường Tâm Lạc, cái này không quan trọng.
Quan trọng là giờ phút này, cô có thể nhìn thấy Lục Dục Thần, là mãn nguyện rồi.
"Bảo bối ngoan, có chồng ở đây, đừng sợ.."
Đường Tâm Lạc không quan tâm ánh mắt của người xung quanh một, thì Lục Dục Thần không quan tâm mười.
Dứt khoát ôm cô vào ngực, trước mặt mọi người, liền không kiêng dè gì hôn người trong ngực.
Anh rất nhớ cô.
Mới hai ngày không gặp mà tưởng như đã hai năm không gặp.
Anh hôn, bá đạo vuốt ve an ủi, nụ hôn rơi vào trán, chóp mũi, rồi dừng trên đôi môi ngọt ngào của cô.
Ở trước mặt mọi người, từng chút, từng chút hôn lên đôi môi phấn nộn của cô.
"Trời ơi, người đàn ông kia là ai, các người quen không? Làm sao lại đẹp trai như vậy chứ...Hơn nữa anh ta lại hôn Đường Tâm Lạc trước mặt Việt Trạch!"
"Đây không phải là đơn phương hôn nha, rõ ràng cả hai người đều nguyện ý. Tôi cá chắc, hai người kia là người yêu..."
"Oh!..Cuối cùng tôi cũng biết vì sao Đường Tâm Lạc lại từ chối nam thần rồi, vị trước mắt này cũng không kém nam thần là bao a!."
"Đừng nói nữa, vậy Việt Trạch của tôi làm sao bây giờ? Các người thấy không...Ánh mắt của nam thần nhìn Đường Tâm Lạc và người kia ân ái,.. ôi chao, rất u buồn tổn thương...Làm tôi tan nát cõi lòng rồi!"
Người xung quanh vẫn tiếp tục thảo luận quan hệ phức tạp của hai người.
Nhưng hiện tại Đường Tâm Lạc, cảm thấy bản thân như đang ở chổ không người.
Cô không biết người ngoài đang nói gì. Cũng không quan tâm Việt Trạch nghĩ gì.
Cô chỉ muốn ôm Lục Dục Thần, cảm nhận nụ hôn thâm tình của anh.
Cô bị anh hôn đến mỗi tế bào đều kêu gào, không những thế, cả người còn như muốn hòa tan vào trong ngực của anh.
Hai ngày không gặp, cô cũng rất nhớ anh!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.