Chương trước
Chương sau
“Không được!” Vạn Vi Vi hờn dỗi ôm bụng, “Bụng em thật sự bị đau, Hạo….Anh không thể tha cho bọn họ được, họ chính là cố ý…..Họ muốn hại con chúng ta, anh đừng tha cho họ được không?”
Vạn Vi Vi biết nhà họ Lục ở thành phố A rất có thế lực, nếu Lục Kình Hạo đồng ý ra tay thì dù Đường Tâm Lạc có làm thủ tục bảo lãnh Tô Tình thì họ cũng không ra khỏi cục cảnh sát này được.
Quả nhiên, ánh mắt âm u của Lục Kình Hạo dừng trên người Đường Tâm Lạc, hơi trầm tư, cuối cùng lại sửa miệng.
“Được, lần này nghe em.”
Lục Kình Hạo ra mặt can thiệp, không cho Đường Tâm Lạc cùng Tô Tình rời đi.
Cho dù có Phạm đại luật sư, nhưng bởi vì cục trưởng phải nể mặt Lục Kình Hạo, cục cảnh sát phá án nhân dân cũng không thể thả người.
Nhà họ Lục ở thành phố A uy thế, người thường không để đụng được.
*
“Cô chờ một chút….Tôi đi nói chuyện với bọn họ, yên tâm, rất nhanh là có thể đi rồi.”
Bởi vì Lục Kình Hạo gọi điện mời đến cục trưởng nên hiện tại Đường Tâm Lạc và Tô Tình đều không thể ra khỏi cục cảnh sát được.
Luật sư Phạm nhìn quen những trường hợp này rồi, đương nhiên biết phải xử lý thế nào.
Chỉ là hiện tại ông ta không rõ tâm tư của Lục gia, không dám đem thân phận của Đường Tâm Lạc nói ra ngoài, đang tìm cơ hội gọi cho Lục gia, hỏi rõ ý của anh.
“Phiền ông rồi, Luật sư Phạm.”
Đường Tâm Lạc biết ở thành phố A, nhà họ Lục đại biểu cho cái gì.
Nhà Lục Kình Hạo chỉ là chi nhánh của nhà họ lục mà ra lệnh một tiếng cục trưởng cục cảnh sát cũng phải nghe theo.
Luật sư Phạm có thể kéo dài tới hiện tại, không để người bắt cô và Tô Tình lại đã là rất có bản lĩnh.
Chỉ là…… Cũng không biết luật sư Phạm có thể kéo dài bao lâu.
Đường Tâm Lạc không khỏi nhăn lại mi, tầm mắt nhịn không được dừng ở trên di động.
Không biết có nên gọi cho Lục Dục Thần không?
*
Bên kia, Lục Kình Hạo đi ra từ văn phòng cục trưởng.
Thấy anh ta ra tới, Vạn Vi Vi lập tức lại đón: “Hạo, thế nào? Có thể đem Đường Tâm Lạc nhốt lại không?”
Lục Kình Hạo tránh đi đầu heo của cô ta đang dán lại, trầm giọng nói: “Đừng có gấp, anh sẽ sắp xếp.”
Nghe được Lục Kình Hạo nói như vậy, cho dù khóe miệng còn mang theo thương tích, Vạn Vi Vi vẫn nhịn không được gợi lên ý cười: “Hạo, em biết là anh tốt nhất!”
Lục Kình Hạo không đáp lại cô ta, chỉ là lạnh mặt đi ra ngoài.
Ở phòng thẩm vấn lại thấy Đường Tâm Lạc và Tô Tình, ánh mắt dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Đường Tâm Lạc, Lục Kình Hạo không khỏi nheo lại mắt.
Anh ta đi qua, bỏ qua Vạn Vi Vi và Tô Tình nói: “Đường Tâm Lạc, cùng tôi vào đây, tôi có lời muốn nói với cô.”
Lục Kình Hạo trên cao nhìn xuống Đường Tâm Lạc, chỉ về phía phòng bên cạnh.
“Hạo……” Vạn Vi Vi ghen ghét kéo lấy ống tay áo Lục Kình Hạo.
Tô Tình cũng che trước người Đường Tâm Lạc, “Tâm Lạc và anh không có chuyện gì để nói!”
Lục Kình Hạo thong thả kéo xuống tay Vạn Vi Vi, không để ý Tô Tình, lại nói với Đường Tâm Lạc: “Nói chuyện với tôi thì tôi sẽ thả cô và bạn cô đi. Bằng không, dù cô có thể đi thì cô ta hôm nay cũng sẽ bị nhốt lại đây.”
“Hạo, anh nói gì đó!”
“Tâm Lạc, cậu đừng cản tôi----“
“Được, tôi đi với anh.” Đường Tâm Lạc làm lơ vạn Vi Vi thét chói tai, lắc đầu với Tô Tình, đứng lên đi vào phòng bên cạnh.
Cô không sợ Lục Kình Hạo, nếu thật sự quậy lớn lên, nhà họ Lục cũng không phải chỉ có Lục Kình Hạo có thể dùng được.
Hơn nữa, nếu có thể, cô cũng không muốn kinh động đến Lục Dục Thần.
Nếu Lục Kình Hạo muốn nói, vậy cùng anh ta nói là được.
Cô cũng muốn nhìn thử, người chồng trước vô tình vô nghĩa này, đến tột cùng muốn nói cái gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.