Chương trước
Chương sau
-Hợp đồng ly hôn?
Lục Dục Thần trầm ngâm một lát, nhíu chặt lấy hai hàng lông mày, sau cùng cũng không đưa ra quyết định.
Không cướp đoạt quyền lời người mẹ của Đường Tâm Lạc, đã là sự nhượng bộ cuối cùng anh có thể làm rồi.
Nhưng tiến thêm một bước, chắc chắn phải phá vỡ ước hẹn của anh đối với Cố Huyên Nhi.
Trong trí nhớ, cái hình dáng gầy nhỏ chăm sóc anh suốt đêm mưa trong rừng lại hiện về. Nếu như không phải vậy, Cố Huyên Nhi cũng sẽ không bởi vì trận mưa đó mà mắc bệnh tim.
Anh đối với Cố Huyên Nhi, cho tới bây giờ cũng không phải là tình yêu nam nữ.
Nhưng với tư cách là một người đàn ông, lại không thể tùy tiện phá vỡ lời hứa được.
-Tạm thời chờ một chút, tôi cần có thời gian suy nghĩ kỹ càng.
Cúp điện thoại, ngón tay thon dài của anh bóp lấy trán. Sau khi nắm quyền, đã lâu anh đã không cảm nhận được sự khó xử như lúc này.
Đường Tâm Lạc tối hôm qua bị giày vò rất thảm. Mặc dù có em bé trong bụng, Lục Dục Thần thật không làm gì, nhưng những chỗ mà anh có thể lợi dụng thì anh cũng đã lợi dụng hết sức.
Liên tục mấy buổi sáng, đồng hồ sinh vật khiến anh dù cho cực kỳ mệt mỏi nhưng cũng mở mắt ra đúng lúc bảy giờ.
Mở mắt ra, gương mặt tuấn tú sâu sắc xuất hiện trước mặt, Đường Tâm Lạc ngẩn người, trong khoảng thời gian này đều là một mình cô ngủ, thế cho nên thiếu chút nữa cô đã hô lên.
Lục Dục Thần dường như dậy sớm hơn cô. Anh một tay chống đầu lên nằm nghiêng về phía cô, cũng không biết đã nhìn cô như vậy bao lâu.
Thấy nàng tỉnh dậy, ánh mắt anh vẫn âm u như vậy.
-Dậy rồi à?
Đường Tâm Lạc gật gật đầu không nói gi.
Người đàn ông hết sức điên cuồng tối hôm qua còn chưa thoát ra khỏi trí nhớ của cô.
Mặc dù hiện tại, Lục Dục Thần nằm cạnh cô ánh mắt lành lạnh, toàn bộ người nhìn qua cực kì chịu đựng, nhưng cô vẫn không dám buông lỏng sự đề phòng.
-Dậy rồi thì xuống giường, anh ôm em xuống ăn điểm tâm.
Lại ôm?
Nghe được chữ ôm này, Đường Tâm Lạc trong đầu lại nặng trĩu.
Ôm rồi ôm, sẽ phải đụng chạm.
Mà đụng chạm, sẽ phải hôn rồi hôn.
Cô rất sợ!
-Không ôm được hay không, em tự đi được mà.
Cô rốt cuộc cũng mở miệng nói, cuống họng thả mềm nhũn, nũng nịu cầu xin tha thứ.
Anh chỉ nhíu mày không trả lời. Nhìn vẻ mặt lạnh lùng trầm tĩnh của anh, cô biết rõ đó không phải là giỡn.
Đường Tâm Lạc chỉ có thể khó khăn từ trên giường ngồi xuống. Vừa ngồi dậy, chiếc chăn lông trên người cũng trượt xuống theo. Làn da trắng nõn nà của cô lộ ra, phía trên đều bị che kín bởi những vết thâm tím.
Lục Dục Thần ánh mắt bỗng trở nên tối sầm.
Ngay sau đó, hai chân Đường Tâm Lạc còn không kịp chạm đất, đã bị anh bế lên.
-Anh...anh buông ra đi..., em tự đi được...
Không phải nói chỉ là ôm cô xuống lầu ăn cơm thôi sao? Tại sao còn trong phòng mà ôm rồi?
Đường Tâm Lạc khóc không ra nước mắt, phản kháng không có hiệu quả, cứ như vậy bị Lục Dục Thần ôm vào phòng tắm.
Anh một tay ôm cô, đem thân thể nhỏ nhắn của cô ôm trong vòng tay mình, một tay nâng cô lên, tiện tay giật lấy một tấm khăn trải lên mặt bệ rửa tay.
Tiếp theo, liền đem thân thể nhỏ nhắn xinh đẹp của cô đặt lên tấm khăn. Đường Tâm Lạc sau khi bị anh buông ra có chút nhăn nhó giật giật. Tối hôm qua sau khi làm xong chuyện đó, anh cứ thế trần truồng thế mà ngủ, cũng chưa cho cô mặc bất cứ quần áo gì.
Hiện tại mới từ trong chăn ra cũng không mặc thứ gì trên người. Bị đặt ở trên bàn cũng hầu như không có bất kỳ vật gì che chắn, cô chỉ có lấy tay che người, hy vọng có thể che một số chỗ trên cơ thể.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.