Chương trước
Chương sau
Chính nghĩ như vậy, thân thể bỗng nhiên giật thót lên.
Trong miệng nhịn không được phát ra một tiếng thở nhẹ, một giây sau, lại một lần nữa cô đã rơi vào một cái ôm quen thuộc.
Đường Tâm Lạc lại càng hoảng sợ, lòng bàn tay chống đỡ lại hơi ấm trong lồng ngực anh, hai con ngươi từ lúc bị anh ôm lấy trong nháy mắt mở ra kinh ngạc mở ra.
Đập vào mắt là gương mặt tuyệt mĩ của anh.
Quen thuộc đến như vậy, nhưng lại mang vẻ lạnh lùng chưa từng có.
Trái tim Đường Tâm Lạc không khỏi run rẩy, lời kháng cự bởi vì hơi lạnh toát ra từ thân thể anh mà nghẹn ứ trong cổ.
Lục Dục Thần không nói gì cả. Một tay nâng cô lên, một tay nâng gáy cô dựa vào lòng ngực của mình, trực tiếp ôm cô vào phòng tắm.
Đường Tâm Lạc cảm thấy lòng đang rỉ máu. Bởi vì cô lại bị Lục Dục Thần đặt lên bệ rửa tay một lần nữa. Ngồi ở trên bệ rửa tay, đầu của cô gần như đối diện với yết hầu và xương quai xanh của Lục Dục Thần.
Toàn thân anh trần trụi, đối diện với yết hầu nam tính, xương quai xanh quyến rũ, Đường Tâm Lạc cảm thấy đầu óc có chút quay cuồng.
Cô có lẽ bắt đầu thiếu chút dưỡng khí.
Còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra, Lục Dục Thần đã thản nhirn đứng trước mặt cô, bắt đầu thay cô cởi quần áo. Đây là tự cởi cho mình xong rồi, bây giờ chuyển qua cô sao?
-Đợi...đợi một chút...
Cô xấu hổ và giận dữ ngăn cản động tác của anh. Thế nhưng quả nhiên chỉ tốn công vô ích.
Loading...
Đường Tâm Lạc mắc cỡ mặt đỏ ửng lên. Từ mặt đến cổ lại đến ngực... Thậm chí là đầu những ngón chân nhỉ nhắn đáng yêu, đều bị ửng lên một tầng hồng nhạt.
Đôi mắt đen láy tính mịch của Lục Dục Thần trong nháy mắt trở nên lờ đờ, còn không đợi Đường Tâm Lạc kịp phản ứng, anh đã cúi đầu hôn xuống dưới.
Nụ hôn của anh nhưng muốn xâm chiếm toàn bộ thân thể cô, hầu như muốn đem cô mà cắn nuốt cho bằng hết. Vừa hôn, vừa hung hăng muốn lưu lại dấu vết của mình trên cờ thể cô.
-Ừm... đau...
Đường Tâm Lạc bị anh hôn, đau đến độ không khỏi nhíu mày.
Lục Dục Thần cũng không dừng lại, người đàn ông lúc trước vốn thương hương tiếc ngọc dường như đã biến mất.
Lại là một cái, những nụ hôn chồng chất lên nhau. Đường Tâm Lạc bị anh hôn đến hai vai run rẩy lên.
-Lục Dục Thần...Anh... Anh buông tay...
Cô không tự chủ đẩy anh một cái. Lại nghe được giọng anh gàn lấy trong cuống họng:
-Không buông.
-Vậy anh nhẹ một chút...em... em đau...
Đôi mắt cô lấp lánh nước như sắp bật khóc nức nở cầu xin.
Nếu là lúc trước, Lục Dục Thần đã sớm dừng lại, xem xét tình trạng của cô. Nhưng hôm nay, anh chẳng những không dừng lại, trái lại càng mạnh tay hơn.
Đường Tâm Lạc thật sự bị anh giày vò đến mức không thể chịu đựng thêm được nữa.
Chính lúc cô đang cảm thấy hoảng loạn, lại đột nhiên nghe được giọng anh trầm thấp khàn khàn vang lên bên tai mình:
-Bây giờ, trên người em đầy những dấu vết anh lưu lại rồi. Tiểu Lạc, nhớ kỹ... Lần sau nếu còn khiêu vũ với người đàn ông khác thì không chỉ trừng phạt như thế này đâu.
Nghe anh nói xong câu đó, Đường Tâm Lạc cả người như đông cứng lại.
Lục Dục Thần... Anh ấy, anh ấy tức giận vì chuyện này sao?
Nói cách khác, anh còn không biết chuyện của Việt Trạch?
Trong nội tâm cô như đang có vô vàn tảng đá trùng trùng điệp điệp rơi xuống, nhưng đồng thời lại có một sợi dây thừng siết chặt.
Cô vô cùng thấp thỏm lo âu, dù biết mình đối với Việt Trạch không có ý tứ gì khác, nhưng còn Lục Dục Thần sẽ để tâm đến nhường nào.
Nhưng hiện tại xem ra, anh không chỉ để bụng đến chuyện đó.
Đến việc cô khiêu vũ với bạn thân của anh là Kiều Mạc Hàn, cũng để tâm đến vậy!
Đường Tâm Lạc run rẩy hỏi:
-Anh... Không phải chỉ vì chuyện này...mà từ Mỹ trở về đấy chứ?
Quỷ mới biết, cô tại sao phải đột nhiên hỏi như vậy. Rõ ràng lúc này nên trấn an, thuận tiện cầu xin anh tha thứ mới đúng. Nhưng lời đã nói ra, liền không thu lại được.
Lục Dục Thần ôm cô, rúc vào cổ cô.
Nghe thấy giọng cô run rẩy, động tác vốn chưa từng dừng, nay đã dần dần chậm rãi.
Anh ngẩng đầu, ánh mắt lành lạnh nhìn gương ạặt nhỏ nhắn ửng hồng của cô.
Trong ánh mắt đen láy ấy là sự ham muốn và cộng thêm một chút bối rối.
Đường Tâm Lạc thở gấp sợ hãi bởi vì ánh mắt ham muốn của anh, nhưng cũng cảm thấy bất an vì sự bối rối của anh. Lục Dục Thần từ trước đến nay sát phạt quyết đoán, từ khi nào lại trở nên như vậy?
Chỉ tiếc, sự bối rối ấy thoáng qua tức thì, Đường Tâm Lạc hầu như còn tưởng rằng mình hoa mắt.
Lục Dục Thần nhíu mày nhìn cô trong chốc lát. Cuối cùng, chỉ là nhàn nhạt phun ra ba chữ:
-Tập trung chút.
Sau đó anh lại lần nữa cúi đầu hôn lên chiếc cổ thơm tho của cô. Lần này động tác rốt cuộc đã trở nên dịu dàng hơn.
Nhiệt độ trong phòng dần nóng lên, Đường Tâm Lạc đầu óc càng ngày càng nặng nề, Phải một hồi lâu sau mới kết thúc. Sau vài lần như vậy, cô mệt mỏi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Lục Dục Thần bên cạnh nhìn cô, khóe môi nãy giờ mang theo cảm giác mát lạnh rốt cuộc hơi nhếch lên. Anh nhẹ nhàng đặt tay lên mặt cô mà hôn.
Nụ hôn này, so với lúc cô còn tỉnh thì nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Thấy cô ngủ say, Lục Dục Thần mới đứng dậy, mặc đồ ngủ đi ra khỏi phòng.
Trong thư phòng, máy fax đã nhận được bản tài liệu phía luật sư Phạm gửi đến.
Lục Dục Thần một tay cầm điện thoại, một tay bưng ly rượu vang, tựa ở bên cạnh bàn dường như đang suy nghĩ gì.
Điện thoại được nối, giọng Kiều Mạc Hàn kéo suy nghĩ anh trở về hiện tại.
-Dục Thần, cậu không biết Mỹ và Trung Quốc lệch giờ sao? Thật không có lương tâm, lại gọi điện thoại giờ này cho mình.
Trong điện thoại đang vô cùng ồn ào, Kiều Mạc Hàn rõ ràng đang không ngủ.
Lục Dục Thần không để ý tới anh ta, lạnh nhạt nói:
-Tôi đang ở Trung Quốc.
-Cái gì, cậu về rồi sao!
Kiều Mạc Hàn đột nhiên vui vẻ cười rộ lên.
-A, tôi biết ngay mà, hoa hồng quế nhà cậu so với đóa sen trắng kia tuyệt đối tốt hơn nhiều. Dục Thần, nhiều năm như vậy, cậu rốt cuộc cũng thông suốt rồi!
Đừng xem lời nói Kiều Mạc Hàn là linh tinh lang tang, quả thực anh ta đang vui cho Lục Dục Thần.
Đóa sen trắng Cố Huyên Nhi kia, ngay từ khi bắt đầu, Kiều Mạc Hàn đã không cảm thấy cô ta là một cô gái tốt.
Anh ta và Lục Dục Thần bất đồng.
Lục Dục Thần từ nhỏ đã tránh phụ nữ tới gần, lúc trước vì mê đắm người kia mới cố ý giả bộ thiếu gia ăn chơi mà trêu ghẹo phụ nữ.
Nhưng Kiều Mạc Hàn lại thực đúng như hoa danh bên ngoài.
Đại khái là bởi vì anh ta đã tiếp xúc với nhiều loại phụ nữ nên lần đầu tiên gặp Cố Huyên Nhi, anh ta đã biết rõ cô ta không phải là loại người đơn giản.
Nhưng mà, người bạn tốt Lục Dục Thần lại nói, Cố Huyên Nhi là một thiên sứ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.