Chương trước
Chương sau
Sắc mặt Lục Dục Thần càng trầm hơn, ôm cô gái nhỏ đang mơ hồ vào ngực, gương mặt lạnh lùng, nói lệnh tiễn khách với anh em Kiều gia.
"Hôm nay tớ không rảnh, hai người về trước đi."
"Anh Dục Thần, chúng ta vừa mới gặp thôi, sao anh..."
Lục Dục Thần ngước mắt lên, ánh mắt cảnh cáo rơi lên gương mặt của Kiều Nhân Nhân, khiến cô nuốt lời muốn nói lại.
"Vậy... Vậy em về trước, lần sau gặp..."
Kiều Nhân Nhân quyến luyến không thôi đi ra ngoài, thỉnh thoảng quay đầu đợi chờ Lục Dục Thần giữa lại.
Ngược lại Kiều Mạc Hàn không có vấn đề gì, tùy ý đứng lên nhún vui: "Chị dâu, em đi trước. Khi nào rảnh rỗi chúng ta trò chuyện."
Đường Tâm Lạc muốn nói câu hẹn gặp lại với Kiều Mạc Hàn, nhưng bàn tay của Lục Dục Thần lại ấn đầu cô lại, không cho cô ngước lên.
Loading...
Đến tận khi anh em Kiều gia rời đi mới buông tay.
"Sau này không được phép lui tới với Kiều Mạc Hàn." Anh em Kiều gia vừa đi khỏi, âm thanh không nóng không lạnh của Lục Dục Thần vang lên.
Đường Tâm Lạc cảm thấy kỳ lạ: "Cậu ấy không phải là bạn anh sao?"
Rõ ràng giao tình của Kiều Mạc Hàn và Lục Dục Thần không bình thường, cô không hiểu sao Lục Dục Thần không cho mình tiếp xúc với đối phương.
"Không được là không được, em đang nghi ngờ lời của anh?" Giọng anh đầy cảnh cáo.
Đường Tâm Lạc giận mà không dám nói gì, chỉ đành đồng ý yêu cầu của anh.
"Em muốn đi vệ sinh, thả em xuống đi." Trong lòng cô có chút khó chịu nhưng không dám nói ra.
Ánh mắt thâm trầm của Lục Dục Thần nhìn cô, tựa như đang tìm tòi nghiên cứu.
"Đi đi." Cuối cùng anh cũng buông tay.
Đường Tâm Lạc nhanh chóng leo xuống, trốn vào phòng vệ sinh.
Mặc lễ phục không dễ chịu chút nào, cũng may, nhà vệ sinh đủ xa xỉ, đủ rộng lớn để treo quần áo.
Cô ở trong nhà vệ sinh một lúc lâu, cho đến khi tâm trạng bình tĩnh lại mới mở cửa đi ra ngoài.
Mới vừa đi ra, vừa quay người thì gặp Tô phu nhân Đặng Mỹ Trân đang bước đến.
"Tâm Lạc... Không nghĩ sẽ gặp cháu ở đây. Cháu còn nhớ dì không? Hồi đó lúc cháu còn đi học chúng ta đã gặp mặt."
Đặng Mỹ Trân vừa chỉnh sửa trang phục xong, không ngờ lại gặp Đường Tâm Lạc.
Đường Tâm Lạc tỉnh táo lùi về một bước: "Dạ nhớ."
"Ai, nhiều năm không gặp, đứa trẻ này cũng thay đổi không ít... Chậc chậc, càng lớn càng đẹp, vừa rồi dì và bác Tô suýt không nhận ra đó nha!"
Đặng Mỹ Trân không biết lấy đề tài từ đâu ra, rõ ràng không quen biết cô nhiều, thậm chí quan hệ còn không tốt đẹp lắm.
Nhưng từ khi gặp phải thì kéo cô nói chuyện không ngừng.
Đường Tâm Lạc thật ra rất không thích người Tô gia, nhưng dù sao Tô Chính cũng là ba của bạn thân cô, Tô Tình, cho dù trong lòng không thích nhưng cũng đành cười qua loa tiếp chuyện.
Huống chi, đề tài mà Đặng Mỹ Trân nói với cô chính là tình hình của Tô Tình ở nước ngoài.
Một năm trước Tô Tình đã ra nước ngoài du học, đến giờ vẫn chưa về.
Hình như cô ấy còn khá bận rộn, thỉnh thoảng gửi thư về, còn lại ngay cả thời gian điện thoại cũng không có.
Đường Tâm Lạc chịu đựng trò chuyện với Đặng Mỹ Trân, nhưng càng lâu, trong lòng càng thấy không ổn.
Cũng không biết vì sao, tim đập càng lúc càng nhanh, gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Bác gái, bạn con còn đang đợi, con xin phép."
Trong lòng cô rất bất an, quả thực không nhịn nổi nữa.
"Tâm... Tâm Lạc, đừng gấp mà... Hiếm khi chúng ta mới gặp nhau, trò chuyện hợp ý, ngồi chút nữa đi!"
Đường Tâm Lạc không hiểu được nhà vệ sinh sao lại coi là nơi nói chuyện được chứ.
Cô không chịu ở lại, không quan tâm tới lời của Đặng Mỹ Trân nữa, đi về phía phòng nghỉ.
Tim đập rất nhanh, cảm giác này khiến cho cô chỉ muốn về lại bên cạnh Lục Dục Thần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.