Chương trước
Chương sau
Thấy Tô phu nhân nói vậy, Tô Chính mới so sánh vị bạn gái xinh đẹp vô song kia với vị tiểu thư của Đường gia.
Mặc dù kiểu tóc, trang phục không giống nhau, nhưng nếu như nhìn cẩn thận, gương mặt không khác gì năm ấy.
Nói vậy là, người bạn gái mà Lục Dục Thần cưng chiều chính là cô gái mà suýt chút nữa bị mình đánh?!
"Xong rồi xong rồi, không ngờ cô ta lại bạn của con nhóc Tô Tình chết tiệt kia. Mỹ Trân, lần này làm sao đây? Lần trước anh suýt chút nữa..."
Lúc này Tô Chính đã hối hận không dứt.
Nếu sớm biết nó có vận may như vậy, ban đầu ông không nên tức giận tiện tay ném tàn gạt thuốc kia...
Lần đó, cái tàn gạt thuốc suýt đập vào trán của Đường Tâm Lạc.
Nếu không nhờ Tô Tình đẩy một cái, nói không chừng Tô gia và Đường gia sẽ kết thù từ đó.
"Còn làm sao nữa, cô ta có quan hệ tốt với Tô Tình, chắc chắn sẽ không nói tốt cho chúng ta trước mặt Lục gia. Hơn nữa lần trước suýt đắc tội, cô ta chắc chắn đã ghi hận trong lòng. Vừa rồi, cô ta rõ ràng biết chúng ta, nhưng làm bộ không quen. Còn cố ý dẫn Lục gia đi, chắc là không muốn Tô gia chúng ta ở trước mặt Lục gia."
"Đúng, em nói đúng. Cô ta là bạn của Tô Tình, con nhóc kia hận không thể khiến Tô gia sụp đổ. Vừa rồi chắc chắn là cố ý, nhìn thấy chúng ta trò chuyện với Lục gia thì dẫn Lục gia đi."
Đặng Mỹ Trân thấy Tô Chính tin mình, lập tức nói ra kế hoạch đã chuẩn bị từ sớm.
Đường Tâm Lạc là tiện nhân Tô Tình kia, bà không thể để cho Đường Tâm Lạc được thế.
Nếu như bạn thân của Tô Tình là người của Lục gia, ai biết được tương lai có thể đe dọa tới địa vị của mẹ con họ ở Tô gia không?
"Chồng, nếu như vậy, chúng ta dứt khoát làm một phen, không bằng..."
Tô Chính nghe xong không khỏi hốt hoảng: "Việc này... Sao có thể... Đây là Lục gia đó!"
"Có cái gì không được, bây giờ đã vậy rồi, chẳng lẽ anh còn trông mong Đường Tâm Lạc nói giúp chúng ta sao? Em thấy, Lâm tiểu thư còn tốt hơn... Lâm tiểu thư là người anh mời tới, ban đầu chính là người của Lục gia. Bây giờ chúng ta giúp cô ấy một lần, cô ấy nhất định sẽ không quên."
"Chuyện này..." Tô Chính do dự mấy giây, cuối cùng vẫn gật đầu.
"Được, vậy thì cứ làm đi. Anh đi bàn với Lâm tiểu thư, em đi chuẩn bị đi."
_____
Bên kia, Lục Dục Thần ôm Đường Tâm Lạc vào một phòng nghỉ không người.
Vừa mới ngồi xuống, ngoài cửa vang lên một tiếng thiếu nữ nũng nịu: "Anh hai... Bọn họ ở đây, mau lên!"
Nghe thấy âm thanh đó, Đường Tâm Lạc đang vùi đầu trong ngực Lục Dục Thần thấy bất an, muốn rời khỏi vòng tay của anh.
Cô nhớ âm thanh đó.
Đó chính là thanh mai trúc mã của Lục Dục Thần, tiểu thư Kiều gia Kiều Nhân Nhân.
"Đừng nhúc nhích." Cảm nhận được ý đồ muốn chạy trốn của cô gái nhỏ, một bàn tay không nặng không nhẹ vỗ lên cô một cái.
"Ngoan ngoãn ngồi yên."
Còn bàn tay kia, sau khi vỗ sau, chẳng những không rời đi mà còn sờ soạn lung tung.
Đường Tâm Lạc yên lặng.
Đánh thì đánh đi, đánh xong có thể rút "móng vuốt" về không?
"Sao vậy..." Tròng mắt người đàn ông liếc cô: "Lại không nghe lời?"
Đường Tâm Lạc không chút cốt khi s lắc đầu.
Không, cô đâu dám.
Đáy mắt người đàn ông có chút mờ ám, khiến cô cảm giác như đang ngồi bàn đinh.
Cô dám cá cược, nếu không phải cô đang mang thai không thích hợp làm chuyện đó.
Lục Dục Thần tuyệt đối không quan tâm đây là đâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.