Chương trước
Chương sau
"Anh...Anh làm gì?" Đường Tâm Lạc đần độn hỏi anh.
Nơi này là phòng làm việc, sao anh có thể làm vậy!?
Lục Dục Thần cụp mắt, ngón tay thon dài giật giật cà vạt đen, hời hợt nhìn cô:
"Cởi quần áo, lên giường."
"Cởi cởi cởi cởi.....cởi quần áo...Lên giường?" Đường Tâm Lạc xém kêu ra tiếng:
"Bây giờ em là phụ nữ có thai nha!"
Sao anh ta có thể hung tàn vậy, cả phụ nữ có thai cũng không tha.
Lục Dục Thần câu môi, trực tiếp bế cô lên, đặt trên bàn làm việc.
"Anh biết, em là phụ nữ có thai." Anh nắm cằm tinh xảo của cô, hôn xuống.
Loading...
CHưa kịp chuẩn bị, Đường Tâm Lạc đã bị anh hôn.
Anh bá đạo xâm chiếm hơi thở của cô, không cho cô đường lui.
Đường Tâm Lạc bị anh hôn đến tim đập mạnh.
Rõ ràng không phải lần đầu tiên hôn môi, nhưng lần nào cũng làm cô cảm giác tâm hoảng ý loạn.
Mặt cô đã đỏ lên, hô hấp cũng bắt đầu khó khăn.
Cô không hiểu tại sao lại biến thành như vậy.
Chẳng lẽ, là vì...cô thích?
Sau khi hôn xong, anh mới buông cô ra, bàn tay đặt sau gáy cô, cúi đầu chăm chú nhìn cô.
"Nghe đồn, hôm nay Lục phu nhân nói, nếu ai đánh chủ ý lên Lục tiên sinh, thì sẽ không khí với người đó."
Biết được tin này, làm anh rất hài lòng.
KHông khỏi muốn nhìn thấy cô ngay lập tức.
Tiệc rượu đêm nay, vốn đã chuẩn bị một người khác, nhưng vì muốn gặp cô, nên mới bảo cô tham gia.
Anh hạ mắt nhìn cô, chờ mong trong mắt bị anh giấu rất sâu.
"Lục phu nhân, nói cho anh biết, em sẽ làm gì những người tiếp cận anh hả?"
Đường Tâm Lạc nghe anh nói, đột nhiên tim run lên.
Trong lòng có chút chua chát.
Cô biết chuyện sẽ xảy ra như vậy mà.
Chẳng qua cô chỉ mượn thế lực của Lục Dục Thần, để ra oai với người Đường gia, chưa tới một tiếng, đã bị anh biết hết.
"Chuyện này..." Đường Tâm Lạc rất dễ xấu hổ, đặc biệt là trước mặt Lục Dục Thần, càng dễ xấu hổ hơn.
Cô cho là Lục Dục Thần đang trách cô.
Vốn quan hệ của hai người chỉ là hợp tác đôi bên cùng có lợi, không có tình cảm riêng tư.
Cô không nên nói mình là Lục phu nhân, giải quyết hoa đào bên ngoài của anh.
"Chuyện này..."Cô xấu hổ, nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra nên nói gì.
Anh kiêng nhẫn chờ cô mở miệng.
Khóe môi lạnh bạc, lơ đãng hiện lên ý cười mà ngay cả anh cũng không phát hiện.
Suy tính nửa ngày, Đường Tâm Lạc quyết định, thành thật khai báo sẽ được khoan hồng, còn kháng cự sẽ bị trừng trị thích đáng.
"Thật xin lỗi..Lần sau em không dám nữa."
Cô cúi đầu, hoàn toàn không phát hiện, khóe miệng người nào đó đang cười, sau khi nghe cô nói, liền cứng lại.
"Em sẽ không can thiệp ...a...."
Không kịp phản kháng, anh đã hôn tới.
So với hồi nảy, lần này hôn càng bá đạo hơn.
Tay anh chế trụ sau gáy cô, không cho cô thoát.
Đường Tâm Lạc luống cuống, hốt hoảng muốn trán, càng bị anh ôm chặt hơn.
Tay trái giữ gáy, tay phải ôm eo, gim cầm cô trên bàn làm việc.
Môi mỏng hơi lạnh, trằn trọc trên môi cô, điên cường hấp lấy ngọt ngào trong miệng cô.
Mà cô bị anh ôm trong ngực, lúc đầu giãy dụa, dần dần mất sức. Cuối cùng thân thể cũng mềm nhũn ra, chỉ có thể tựa vào ngực anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.