Chương trước
Chương sau
Cho đến giờ phút này, Đường Tâm Lạc mới biết, vị phu nhân sang trọng trước mắt là mẹ của Lục Dục Thần.
Mẹ của Lục Dục Thần quả thật là một người đẹp, chẳng những đẹp hơn những phu nhân xung quanh, ngay cả khí chất cũng hơn một bậc.
Dưới sự so sánh, những vị phu nhân bên cạnh, bất luận là dung mạo hay khí chất đều kém bà rất nhiều.
Lục Dục Thần giới thiệu xong thân phận của Đường Tâm Lạc, cô lập tức hiểu chuyện chào hỏi bà: "Chào mẹ, con là Đường Tâm Lạc."
Âm thanh cô nhẹ nhàng, thái độ cung kính lại có chút xấu hổ, nhìn qua vừa dịu dàng vừa khôn khéo.
Lúc bà Đường còn sống dạy cô rất nhiều lễ nghi, Đường Tâm Lạc nghĩ rằng, khi đối diện với người lớn, thái độ và lễ nghi của cô tuyệt đối tốt nhất.
Nhưng mà, cái gọi là "tốt" cũng phải tùy người.
Giống như mẹ và em gái của Lục Kình Hạo vậy, ban đầu họ không thích cô, cho dù biểu hiện cô khá cỡ nào thì cũng là tật xấu trong mắt họ.
Đường Tâm Lạc không biết vị phu nhân trước mặt đối với cô thế nào, chỉ có thể đợi đối phương trả lời.
Nhưng mà, mẹ của Lục Dục Thần còn chưa mở lời thì một giọng nói chanh chua truyền tới.
"Cái gì mà mẹ chứ, Nhã Dung của chúng tôi không nhận nổi đâu."  
Người nói chuyện là một phu nhân ngồi kế mẹ Lục Dục Thần, Nhã Dung trong miệng bà ta chính là tên của mẹ Lục Dục Thần. Lục phu nhân họ Trác, tên là Trác Nhã Dung.
"Đường tiểu thư thật có bản lĩnh, có thể lừa được Lục Dục Thần nhà chúng tôi cưới cô về... Chậc chậc, bản lĩnh như vậy, cần gì lễ phép với chúng tôi? Ở Lam Loan Nhã Uyển làm thiếu phu nhân không phải tốt hơn sao, dù sao trong mắt cô, trưởng bối chúng tôi chỉ là một đám già nua thôi."
"Con không có..."
Đường Tâm Lạc vừa muốn giải thích, Lục Dục Thần lập tức đỡ lời.
"Mợ, chuyện này là tôi an bài, không liên quan tới Tâm Lạc."
Thái độ của Lục Dục Thần rõ ràng là thiên vị, cố tình là cho người phụ nữ đó khó chịu.
Tuy bà là mợ của Lục Dục Thần, nhưng trước mặt đứa cháu ngoại này còn cảm thấy sợ. Chỉ cần thấy sắc mặt lạnh lùng của Lục Dục Thần thì bà không dám nói tiếp.
Chỉ là hôm nay, Tống Tú Lan ít nhất cũng phải châm chọc vài câu.
Rõ ràng đứa cháu ngoại này là bà chọn từ trước, muốn gả đứa cháu cho anh.
Ai ngờ mới đề cập với cô em chồng Trác Nhã Dung được vài ngày, Lam Loan Nhã Uyển bên kia lập tức truyền tin, nói rằng đứa cháu ngoại luôn từ chối kết hôn này chẳng những đưa phụ nữ về, mà người phụ nữ này luôn lấy bộ dạng nữ chủ nhân.
Tống Tú Lan đã sớm điều tra chuyện của Đường Tâm Lạc, ấn tượng không tốt của Trác Nhã Dung đối với Đường Tâm Lạc cũng là do công của bà ta.
Dù sao, bà nhất định phải khiến Trác Nhã Dung coi thường đứa con dâu này, khiến cho Lục Dục Thần mau chóng đuổi cổ cô ta đi.
"Chậc chậc... Nhã Dung nhìn đi, Lục Dục Thần nhà em vừa cưới vợ đã không để trưởng bối này trong mắt. May mà chưa sống chung bao lâu, chỉ sợ ngay cả em và lão phu nhân cũng bị người mới vào cửa đè trên đầu!"
"Hay lắm Tú Lan, miệng của cô càng ngày càng không có giới hạn... Còn dám bàn tán cả lão phu nhân.:
Trác Nhã Dung la rầy Tống Tú Lan một câu, nhưng nhìn sắc mặt của bà, lời này chỉ làm cho có mà thôi.
Ngay cả Lục phu nhân, mẹ của Lục Dục Thần khi nghe Lục Dục Thần đồng ý kết hôn, bà nhất thời vui sướng không thôi.
Sau đó, bà lập tức đắm chìm trong đau đớn.
Lục Dục Thần nhà này điều kiện tốt như vậy, cho dù cưới công chúa cũng được.
Nhưng vì sao nó lại cưới một người phụ nữ đã một đời chồng rồi, còn là người lăng nhăng nên bị bỏ?
Đường Tâm Lạc đó có gì tốt đẹp, chẳng những là tái hôn, gia thế cũng bình thường. Đứng cạnh Lục Dục Thần của bọn họ nào chỉ là trèo cao, thật là lãng phí!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.