Chương trước
Chương sau
Bàn tay anh ấm áp vỗ nhẹ lên vai cô, nét mặt cẩn thận từng li từng tí chính anh cũng không phát hiện được.
Anh an ủi vật nhỏ đang khóc đến đáng thương, tuy không đành lòng, nhưng anh vẫn không thay đổi quyết định của mình.
Anh cần một người thích hợp sinh cho anh người thừa kế, mà Đường Tâm Lạc, chính là người thích hợp nhất.
Vì một số lý do, nên Lục Dục Thần không thể nói cho Đường Tâm Lạc biết mục đích của mình.
Nhưng mà, chuyện này không ảnh hưởng gì tới chuyện anh cưng chiều cô.
Cho cô thứ tốt nhất, cho cô những gì cô xứng đáng.
Anh sẽ làm cô trở thành phụ nữ được hâm mộ nhất.
**
Khóc một hồi, khó chịu trong lòng cũng giảm đi không ít.
Đường Tâm Lạc giật mình vì sự thất lễ của bản thân, ngẩng đầu nhìn Lục Dục Thần.
Cẩn thận nhìn áo khoác đắt đỏ của anh bị mình làm bẩn, thoáng chút khuôn mặt nhỏ có chút ngượng ngùng.
Lục Dục Thần vờ như không nhìn thấy sắc mặt của cô, nhấc tay lấy kính đen của cô xuống.
Tròng kính bị nhiễm nước mắt cùng hơi nước, chẳng những che đi ánh mắt ngọt ngào của cô, còn làm cho cô có chút buồn cười.
"A..." Đường Tâm Lạc la lên, muốn ngăn động tác của anh. 
Lục Dục Thần đã chuẩn bị từ trước, tay kia nhẹ nhàng véo cổ cô, làm thân thể vật nhỏ rụt ra sau.
Anh thuận lợi gỡ kính đen xuống.
"Đừng, không có kính, tôi không thấy rõ."
Quả nhiên như Đường Tâm Lạc nói, mất đi mắt kính, ánh mắt liền trở nên mơ màng.
Có thể cô không biết, cặp mắt đào hoa ướt chút nước mắt cùng chút mơ màng, làm cho người đàn ông nào nhìn vào cũng muốn giày vò một phen.
Lục Dục Thần giống như đang suy nghĩ nhìn cô:
"Cô cận thị nặng không?"
Anh nhớ rõ, hai lần trước gặp cô, cô đều không đeo kính.
Đường Tâm Lạc lắc đầu:
"Không nặng lắm, nhưng mà đeo kính quen rồi, bỗng nhiên tháo ra, có chút không quen."
Cô cận thị cũng không nặng lắm, nếu lấy kính ra, thích ứng một chút là có thể nhìn rõ.
Nhưng nếu mang kính sát tròng, mà bỗng nhiên lấy ra, thì thấy cái gì cũng mờ mờ.
Sắc mặt Lục Dục Thần hơi đen, anh cần một người thừa kế khỏe mạnh, nếu như thị lực của Đường Tâm Lạc không tốt, thì sẽ không còn là ứng cử viên thích hợp cho vị trí Lục phu nhân nữa.
Thần thiếu có tiếng là vô tình trên thương trường, ở Lục gia thì càng quyết tuyệt ngoan lệ.
Mặc dù Đường Tâm Lạc cho anh cảm giác mới mẻ, nhưng sau khi nghe được câu trả lời của cô, đôi mắt đen liền tụ lên hàn ý.
"Cô bị cận từ lúc mới sinh sao?" Âm thanh của anh không lạnh không nhạt, cơ bản Đường Tâm Lạc không nghe ra được gì.
Âm thanh của cô có chút tiếc hận:
" Dĩ nhiên không phải, lúc còn bé tôi rất thích nằm trên giường đọc sách, xem tivi, dần dần mắt cũng cận luôn."
Nghe cô nói hết câu, hàn ý trong mắt của anh cũng rút đi.
Anh đưa tay xoa xoa đầu cô, giống như khen thưởng.
"Này, lau khô nước mắt đi, xong chúng ta nói chuyện nào." Anh rút khăn giấy đưa cho cô.
Đường Tâm Lạc cảm kích cười với anh một cái, chỉnh lại bản thân một chút.
Lục Dục Thần cũng không buông cô ra, cứ ôm cô vào ngực, không nóng nảy thúc giục, ngược lại còn kiên nhẫn chờ cô.
Vấn đề cuối cùng cũng giải quyết, bây giờ, nói chuyện với vật nhỏ một chút, chuẩn bị thực hiện "giao dịch" rồi.
(*) kính đen là kính gọng đen không phải kính màu đen nha các nàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.