Chương trước
Chương sau
“Lục phu nhân đừng nói nữa, mau theo tôi ra ngoài.” Mạnh quản gia gấp đến sắp khóc, ông nhìn thiếu gia từ nhỏ lớn lên, nên thiếu gia cũng có chút khách khí với ông, ông không thể khiến thiếu gia khó xử được.
Nếu chọc thiếu gia thật sự nổi giận, thì cho dù là bà chủ có ra mặt, thiếu gia cũng không cho thể diện.
Lúc này, nếu đổi thành người khác, thì sớm đã nhận ra có gì không đúng rồi.
Có thể do Cung Tuyết Mị bị cận, nói trắng ra là có mắt như mù, giống như một người đàn bà chanh chua đanh đá, trong mắt chỉ muốn bắt Đường Tâm Lạc.
Chỉ cần Đường Tâm Lạc vượt quá giới hạn, thì có thể chiếm lấy cổ phần Đường gia, cơ bản không chú ý áp suất trong phòng ngày càng giảm xuống.
“Mạnh quản gia, tôi biết ông không muốn làm lớn chuyện, ông yên tâm…Chuyện này nhà chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm, nếu có vấn đề gì, ông cứ trực tiếp gặp tiên sinh nhà tôi.”
Sau khi Cung Tuyết Mị nói hết câu, Lục Dục Thần đang trầm mặc liền mở miệng:
“Không biết, tiên sinh nhà các người là vị nào?”
Giọng nói hời hợt, không nghe ra hỉ nộ.
Cung Tuyết Mị cho rằng đối phương sợ khí thế của mình, đắc ý nói:
“Tên trai bao này, hối hận rồi phải không, nghe cho rõ coi chừng bị hù mất mật thật đấy, tiên sinh nhà tôi là gia chủ Lục gia Lục Chí Hạ. Thế nào, có phải nghe tên như sấm bên tai không? Hừ, tôi cho anh biết… Thức thời thì mau giao Đường Tâm Lạc ra, nếu không, hôm nay đừng hòng rời khỏi đây!”
“Thật sao?” Lục Dục Thần nhếch môi cười lạnh, sắc mặt quản gia từ tái nhợt chuyển qua xanh tím.
Lục Chí Hạ thật không biết cưới cái dạng phụ nữ gì về nhà nữa, một chút nhìn người cũng không có, còn nhiều lần đắc tội với thiếu gia.
Lục Dục Thần lạnh lùng nhìn Cung Tuyết Mị, khóe môi lạnh lùng nhếch lên:
“Lục phu nhân đã nói vậy, để tôi nhìn xem, Lục tiên sinh lợi hại trong miệng Lục phu nhân có bản lĩnh mang Lục phu nhân an toàn về Lục gia không.”
“Lục Thất, vào đây.”
Dứt lời, mười mấy người mặc tây phục đen bước vào xếp thành hai hàng ngay ngắn, tây phục bó sát cũng không thể che lấp được cơ bắp bên trong.
Những người này đều không tầm thường.
“Lục gia, mời ngài ra lệnh.” Người dẫn đầu lãnh đạm, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì.
Anh ta là Lục Thất, địa vị ở Lục gia ngang bằng với tứ gia Lục Chí Hạ, nhưng lại như vậy trước mặt Lục Dục Thần, chứng tỏ địa vị của Lục Dục Thần cao hơn.
Lục Dục Thần nhẹ nhàng xoa xoa cằm:
“Dẫn người đi, chuyện còn lại anh tự sắp xếp, xong xuôi nhớ báo cho Lục Chí Hạ.”
Phụ nữ của Lục Chí Hạ ỷ thế hiếp người, vậy anh muốn xem xem, đến cùng Lục Chí Hạ có bản lĩnh chuộc phụ nữ của mình về không.
“Nhớ kỹ, lúc quan trọng nhớ giúp đỡ Lục tứ gia một chút.” Nếu tiền quá nhiều, thì giúp ông ta tiêu tiền nhiều một chút. Dù sao, phụ nữ lớn tuổi cũng không bán được giá tốt.
“Vâng, Lục gia.” Lục Thất cung kính gật đầu, bắt đầu hành động.
Khóe miệng anh còn mang theo ý cười tàn nhẫn, đến giờ Cung Tuyết Mị bị mấy người áo đen bắt giữ mới nhận ra tình huống không đúng nhưng đã muộn.
Cho đến khi rời khỏi phòng, bà vẫn không hiểu, không biết người đàn ông đó là ai.
“Thiếu gia…” Người đã đi hết, chỉ còn Mạnh quản gia và Lục Dục Thần.
“Được rồi, ông chỉ làm theo lệnh của người khác, ra ngoài làm việc đi.”
Lục Dục Thần biết Mạnh quản gia muốn ở lại làm gì, ông là tò mò người phụ nữ tối qua anh mang vào. Nhưng chuyện lúc này xảy ra, anh cũng không muốn cho bà chủ Lục biết.
Mạnh quản gia quá quen với tính khí của anh, biết anh không muốn tiết lộ, đành cung kính lui ra.
Đi tới cửa, sau lưng liền truyền đến tiếng cảnh cáo.
“Chuyện ngày hôm nay, không cần phiền đến bà chủ Lục.”
Mạnh quản gia dừng lại, lập tức gật đầu đáp ứng. Đóng cửa, rời khỏi phòng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.