Máy bay vừa mới cất cánh, Tưởng Ban Hoa liền muốn ngủ.
Cô ngáp một cái, sau đó liền đeo bịt mắt đã sớm chuẩn bị lên.
Lý Tiếu Thảo thấy đầu cô nghiêng qua một bên, ngủ cũng không an ổn, vì thế liền kéo cô sang bên mình, để cô dựa vào.
"Như vậy anh sẽ khó chịu." Tưởng Ban Hoa nửa ngủ nửa tỉnh mơ hồ nói với anh.
Lý Tiếu Thảo cười cười, sờ đầu cô, sau đó nói: "Không có việc gì, ngủ đi."
Nữ đồng nghiệp kia vừa lúc này từ đằng trước quay đầu xuống, đôi mắt thâm thúy mà nhìn Lý Tiếu Thảo.
Cô ấy phong tình vạn chủng mà cười cười, sau đó nói: "Chào anh đẹp trai, tôi tên Trần Nam."
Lý Tiếu Thảo hướng cô ta gật đầu, xem như chào hỏi.
Thời tiết không tốt lắm, máy bay gặp phải dòng khí xóc nảy liên tục, Tưởng Ban Hoa ngủ không yên ổn, lúc ngủ lúc tỉnh rất nhiều lần.
Kỳ thật cô sợ ngồi máy bay, ở không trung mà bay, không có một chút cảm giác an toàn.
Trước kia mỗi lần bị yêu cầu ngồi máy bay, cô đều sẽ xây dựng tâm lý cho mình rất nhiều lần, sau đó mới có thể bình tĩnh mà ngồi trên nó.
Nhưng hiển nhiên tình huống thời tiết hôm nay thật sự không xong, cô cố gắng làm cho mình ngủ, như thế nào cũng ngủ không được. Chân mày của cô gắt gao nhăn, tay cũng nắm chặt, trong lòng bàn tay dần dần chảy ra mồ hôi lạnh.
Lý Tiếu Thảo chú ý cô có vẻ điểm không đúng, cúi người bên tai cô nói: "Đừng sợ, không có việc gì."
Thanh âm của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-cua-co-ay-cham-rai-keo-dai/1061097/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.