Bên trong xe còn lưu lại vị nước hoa như có như không từ trên người Quý Vi.
Lục Cẩn Diệp thở dài, mở cửa sổ xe ra, anh ta muốn làm cho hương vị này tan đi một chút như thế sẽ làm tâm của anh ta không phiền loạn nữa.
Quý Vi đi ở trên đường, không có không vui vì Lục Cẩn Diệp không đáp lại mình, ngược lại cô ấy nhẹ nhàng thở ra. Bởi vì nói ra như vậy, lần sau bọn họ gặp mặt thì cô ấy không cần lấy danh phận bạn bè mà đối đãi và đối phương cũng sẽ chú ý hơn.
Cô ấy luôn tự tin với chính mình như vậy, trước nay đều không nghĩ tới lỡ Lục Cẩn Diệp không thích cô ấy thì nên làm cái gì.
Nói cách khác, trong thế giới của cô ấy không có chữ lỡ như.
Tưởng Ban Hoa nhận điện thoại của Quý Vi là khi đang ở cùng Lý Tiếu Thảo trên tàu điện ngầm để đi tới một nhà hàng Thái mà cô đã thèm nhỏ dãi lâu rồi.
Tàu điện ngầm vào cuối tuần có dòng người chen chúc xô đẩy, Tưởng Ban Hoa cầm điện thoại di động không đứng vững.
Lý Tiếu Thảo liền giữ chặt lấy cô, để cô đứng trước người mình, anh rất tự nhiên vòng tay giữ cô trong ngực mình.
Tưởng Ban Hoa chỉ lo nói chuyện điện thoại với Quý Vi cho nên không quá để ý tới chi tiết này, nhưng cảm thấy như vậy đúng là đứng vững hơn rất nhiều.
"Cậu đang ở trên tàu điện ngầm à? Ồn ào quá." Quý Vi ở bên kia nhíu mày.
Tưởng Ban Hoa gật đầu, sau đó hỏi: "Làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-cua-co-ay-cham-rai-keo-dai/1061085/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.