Thoáng cái đến cuối tuần đều bị Tưởng Ban Hoa hành tăng ca suốt.
Quý Vi cũng đành chịu.
Hai cô gái ngồi thấp thỏm, trong tay là cà phê mới pha, còn chưa khởi động máy tính.
Tưởng Ban Hoa duỗi người, vẻ mặt chưa tỉnh ngủ, Quý Vi cũng không thể chạy đi đâu, đêm qua cô ấy còn đi suốt đêm cùng Lục Cẩn Diệp, hôm nay lại bị Tưởng Ban Hoa lôi kéo tăng ca, cô ấy cảm thấy giờ phút này linh hồn mình đã thoát ly rồi...
"Thời gian gấp, nhiệm vụ nặng, năng lực mạnh, trách nhiệm lớn."
Tưởng Ban Hoa lầm bầm niệm khẩu hiệu.
Quý Vi mắt trợn trắng, khinh bỉ nói:
"Cô nương à, khả năng cậu sinh nhầm niên đại rồi!"
Tưởng Ban Hoa vặn vẹo cổ, nới lỏng ngón tay, sau đó mở máy tính ra, thúc giục:
"Đừng rộn, mau bắt đầu đi, làm xong sớm chút nào thì kết thúc sớm chút nấy."
Quý vi vẻ mặt đưa đám mở máy tính, không tình nguyện mà mở giao diện làm việc.
Kỳ thật công việc trên tay các cô đã hoàn thành cơ bản rồi, chỉ là địa điểm cần đi công tác có chút nhiều, hôm nay các cô tới thống kê số lượng người đi cùng khách sạn cư trú.
Tưởng Ban Hoa kiểm tra đối chiếu danh sách đi công tác, nhìn đến tên của Lý Tiếu Thảo, liền kinh ngạc, vì thế hỏi Quý Vi:
"Lý Tiếu Thảo cũng đi à?"
"Ừ. Vốn dĩ không đi, không biết vì sao sau đó lại đi."
Quý Vi đang xem danh sách khách sạn, tùy ý trả lời.
Tưởng Ban Hoa nhớ tới lời anh nói sau khi đưa cô về nhà ngày đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-cua-co-ay-cham-rai-keo-dai/1061083/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.