Tưởng Ban Hoa ủ rũ đứng pha cafe ở phòng nghỉ nhân viên, ánh mắt có chút mơ hồ.
Bởi vì chỉ ngủ có hai tiếng, thế nên nhìn qua, khuôn mặt Ban Hoa lộ rõ sự mệt mỏi. Mặc dù cô đã đánh phấn nền rất dày, nhưng điều đó cũng không thể giúp cô giấu đi quầng thâm mắt.
Trái ngược với cô, Quý Vi tuy bị thương ở chân nhưng tinh thần lại rất tốt đang ngồi gõ bàn phím nghiêm túc làm việc. Cả người cô ấy tỏa ra năng lượng tích cực, chẳng có biểu hiện mệt mỏi nào của người thức khuya.
"Thật hâm mộ sức sống của cậu quá đi." Ban Hoa đặt ly cafe cô tiện tay pha thêm cho cô ấy lên bàn, đáp lại cô chính là một nụ cười tươi rói và câu cảm ơn từ Quý Vi.
"Tâm trạng cậu không tốt sao?" Quý Vi uống một ngụm cà phê, hỏi.
Tưởng Ban Hoa thở dài, cô vừa gật gật đầu vừa ngồi xuống.
Tâm trạng cô sao có thể tốt được chứ? Thế mà Hách Nhân lại đi thích Lý Tiếu Thảo.
"Nào, tới đây, mau kể cho chị nghe?" Quý Vi nhướng mày, làm bộ chị cả ôn nhu, ấm áp sẵn sàng nghe em nhỏ tâm sự.
"Xì, còn chị cơ đấy!" Ban Hoa khinh thường bĩu môi, tâm trạng vốn u buồn của cô cũng vì thế và vui vẻ lại. Cô nhìn Quý Vi, bảo: "Tối qua tớ về muộn, cũng chẳng có thời gian để nghỉ mấy."
Quý Vi nói: "Là quá muộn! Đều do tên Hách Nhân kia, hại bà bây giờ ngay cả giày cao gót cũng không đi được."
Lúc nói lời này, trong mắt Quý Vi như bốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-cua-co-ay-cham-rai-keo-dai/1061052/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.