(P.s: Bài hát đã được thêm)
“Xin đừng nói gì nữa, anh càng nói càng sai
Đã không còn gì để nói nữa.
Đánh mất đi đoạn tình cảm này, nhưng đổi lại được bầu trời tự do.
Xin đừng nói gì nữa, anh đã uống quá nhiều rồi
Toàn bộ đâu cần phải nói ra
Sau cơn mưa lớn sẽ có cầu vồng
Tôi tin rằng điều đó anh cũng hiểu mà…”
Cuối cùng lại trôi qua thêm một ngày nữa, Từ Hi giúp ông chủ dọn hàng, lúc đứng ở cửa nhìn thấy cơn mưa lớn cũng thất thần mất mấy giây, cho tới khi có tiếng gọi “Này! Tiểu Hi! Mau mau đóng cửa sổ lại!”
“A! Được!” Y lại bận rộn với mớ công việc của mình.
Nhớ lại trước đây làm minh tinh, chỉ cần diễn xuất một chút, muốn gì được nấy, nhưng mà so với hiện tại lại kém một chút, khi ấy chỉ có tiền tài danh vọng mà cái y cần nhất lại không có… tự do.
Dùng tay áo lên lau đi mồ hôi ướt đẫm trán, Từ Hi xách túi rác lớn ra khỏi tiệm giúp ông chủ đem tới bãi rác ở gần đó, dù sao cũng thuận đường tới trạm xe bus.
Cũng cách đó không xa, một chiếc xe đang đậu vừa nhìn thấy y liền xoay đầu chậm chậm chạy tới.
Lúc chiếc xe đi cạnh Từ Hi, cửa kính cũng dần dần hạ xuống, cây dù to che mất tầm nhìn của y, chỉ nghe được giọng nói vô cùng quen thuộc “Hi! Hi!”
Y giật mình khựng lại một chút, nâng dù lên nhìn sang thấy gương mặt thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-cua-chung-ta/2264040/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.